Trước
Sau

Đánh cược

Cược một lần? Hiên Viên Khanh Trần nheo mắt, hình như đối với đề nghị của

Cảnh Dạ Lan thì hắn có điểm bất khả tư nghị, đồng thời nó khơi mào sự

hứng thú của hắn nữa.

Đôi mắt màu vàng yêu dị của sắc vẫn sât sắc như nhìn thấy hết thảy mọi thứ

phía trước, vì hắn hoàn toàn hiểu rõ con mồi ngay trước mắt mình nên chỉ cần chờ đợi một thời cơ thích hợp mà thôi.

-

Vương gia có dám cược một lần không? – cằm Cảnh Dạ Lan hơi hơi nhắc lên

khiêu khích nhìn hắn, đôi mắt linh động mà sâu thúy, lãnh liệt, tất cả

đều thu hết vào tầm mắt của Hiên Viên Khanh Trần.

Hắn vẫn còn nhớ rõ một lần nàng vụng về quyến rũ khiến hắn thiếu chút nữa

cầm giữ không được, cuối cùng thì hắn đã để nàng nắm được thời cơ chủ

động. Tuy rằng nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong dự đoán của hắn

nhưng hắn vẫn không thoát khỏi sự rung động từ những hành động lớn mật

của nàng.

Sự

tự tin của nàng, sự gan dạ, sáng suốt và dùng từ của nàng, còn có cả thứ quyết tâm muốn trốn thoát nữa, chúng đều làm cho Hiên Viên Khanh Trần

phải nhìn nàng với ánh mắt khác xưa.

-

Ngươi đúng là một nữ nhân kỳ quái và thú vị, vượt qua cả sự hiểu biết

của cô vương về ngươi! – hắn ôm nàng, nằm xuống bên mép giường rồi

nghiêng mặt nhìn đôi mắt Cảnh Dạ Lan.

Thân thể Cảnh Dạ Lan bị kiềm hãm, theo bản năng muốn lui về sau nhưng lại bị cánh tay của hắn vây chặt lại. Bàn tay to rộng ấm áp của hắn dán vào

sau lưng nàng khiến cho thân mình đơn bạc mảnh khảnh của nàng cảm nhận

được một tia nóng; nhưng khi nghĩ tới bàn tay của hắn nhuốm đầy máu của

Tiểu Khả và đứa nhỏ thì nàng lại sinh ra chán ghét, ghê tởm vì bị hắn

chạm tới. Nàng cảm giác như vết máu kia đang dính lên lưng mình khiến

cho thân thể vốn đau đớn của nàng càng thêm khó chịu và thêm đau.

-

Ta đang nói chuyện nghiêm túc với vương gia, ngươi… – nàng căng cứng

thân thể, gắng gượng chống đỡ không chịu gần gũi đụng chạm tới tấm ngực

rộng lớn, mạnh mẽ của hắn.

Hiên Viên Khanh Trần lập tức hiểu được ý của nàng, khẽ ôm chặt lấy bờ vai vì độc phát mà lạnh run lên:

-

Bây giờ là thời điểm ngươi bị độc phát, bộ dáng của ngươi còn chưa làm

cho cô vương lưu luyến được; cô vương đối với nữ nhân ốm yếu không có

hứng thú chút nào! – nhìn ánh mắt chán ghét của nàng thì hắn lại ác

miệng nói tiếp. – Nhưng mà thực ra cơ thể của ngươi đối với phần đông

những nữ nhân bên cạnh cô vương thì khiến cho cô vương rất hài lòng!

Cảnh Dạ Lan tức giận hừ lạnh một tiếng:

- Ta chỉ hỏi vương gia có can đảm cược hay không!

-

Vì sao lại không? – hắn biết nàng đang cố chọc giận, khiêu khích mình

nhưng nếu đó là cuộc đánh cược với nàng thì hắn nhất định phải tiếp rồi.

-

Được, vậy lần này phải xem cô vương liệu có được vận khí tốt như lần

trước hay không. – khóe miệng Cảnh Dạ Lan gợi lên một ý cười tươi. Chỉ

cần có một cơ hội thì nàng tuyệt đối không ngoan ngoãn bị ép vào khuôn

khổ, không thể vì kẻ khác mà hy sinh chính mình được, đó cũng chẳng phải là tác phong trước sau như một của Cảnh Dạ Lan nàng!

-

Ngươi muốn đánh cược cái gì? – tay hắn như trêu chọc lướt qua hai má

nàng. Nàng so với trước kia gầy đi rất nhiều, gương mặt bầu bĩnh trước

kia nay đã trông nhỏ đi nhiều.

- Nếu, là ta đang nói nếu.. – nàng bình tĩnh nhìn Hiên Viên Khanh Trần. – Thu Thủy hết bệnh thì thỉnh vương gia thả ta đi!

Thả nàng đi?! Nữ nhân đúng là chưa có một khắc nào từ bỏ giấc mộng này!

Nàng tình nguyện đi Lan Lăng với Tô Vân Phong chứ không chịu ở bên cạnh

hắn. Hắn vì nàng mà làm hết thảy, vượt quá những gì mà hắn đối đãi với

những nữ nhân khác thế mà nàng vẫn…

-

Không bàn nữa, tốt nhất là ngươi đừng có mong muốn, mơ mộng nữa! – hắn

quả quyết cự tuyệt. – Ngươi là vương phi của cô vương, nói chính xác thì ngươi chính là nô lệ của cô vương, ngươi không xứng để nói tới chuyện

xin cô vương thả ngươi đi!

Đã sớm đoán được câu trả lời của tên nam nhân này, Cảnh Dạ Lan cười nhạt:

-

Ta biết ngươi hận ta, đáng tiếc là ta đã quên mọi chuyện trước kia, đối

với những chuyện mà ngươi làm thì ta sẽ không chịu đựng hay là yên lặng

chấp nhận đâu. Điều ta có thể làm chính là… – nàng tạm dừng một chút rồi nói tiếp. – Chính là dùng hết toàn lực mà hận ngươi! – ánh mắt nàng

lạnh như băng đá.

Hiên Viên Khanh Trần biến sắc, đúng thế, Hoa Mị Nô vì bị đoạt đi ngôi vị

hoàng hậu rồi được tứ hôn cho hắn, sau khi nhận được thánh chỉ thì lập

tức tìm tới cái chết! Sau khi cứu sống lại thì nàng hoàn toàn thay đổi

thành một con người khác, lần nào hắn cũng để nữ nhân này thành công

trong việc chọc ngoáy mớ cảm xúc hỗn độn, phức tạp của mình.

-

Ngươi có thể hận cô vương, cô vương cũng chỉ biết đem ngươi nhốt lại bên người, cho dù tới chết thì hồn phách của ngươi cũng chỉ có thể nằm

trong tay của cô vương! – ánh mắt lạnh lùng của hắn chạm vào tầm mắt

Cảnh Dạ Lan, hai người không có ai chịu nhường nhịn, thoái lui.

- Nếu ta là vương gia thì sẽ không làm như vậy!

- Ồ, ngươi sẽ không làm giống cô vương chuyện gì?

-

Ngươi hận ta, tra tấn cơ thể ta, hại nha đầu hầu hạ ta và cả con của ta, tất cả những điều đó đủ để khiến ta hận ngươi, cho dù ngươi làm gì thì

đều khiến cho ta ghi nhớ kỹ những thương tổn và nhục nhã! – nàng gằn nói từng chữ, trước khi hắn kịp phát hỏa thì nàng nhanh chóng tiếp một câu. – Nếu ngươi làm cho ta yêu thương ngươi rồi quay lại hủy diệt ta, ngươi không hề phát hiện rằng thương tổn trái tim một người so với những vết

thương về thân thể và nhục nhã thì còn thống khoái, thỏa mãn hơn rất

nhiều sao?!

- Ngươi ám chỉ cô vương sẽ yêu thương ngươi, sau đó sẽ vì ngươi mà bị hủy diệt?

- Hết thảy mọi chuyện không thể đoán trước được! – Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói.

Hắn nhìn nàng không chớp mắt, thật lâu sau mới cười lạnh nói:

-

Vì sao ngươi dám khẳng định như vậy, sap không phải là ngươi sẽ yêu

thương cô vương chứ? – đồng mâu hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng như muốn

nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng. – Nhưng mà, nếu ngươi yêu thương cô

vương thì lại sống không bằng chết!

- Chúng ta có thể mở mắt mà nhìn xem! – nàng nói lại một lần.

Hiên Viên Khanh Trần, ta tuyệt đối sẽ không yêu thương ngươi! Tận đáy lòng

Cảnh Dạ Lan cười lạnh, đến cuối cùng để xem ai yêu ai, ai quy lụy ai, ai sống không bằng chết? Tất cả đều là một con số bí mật, không một ai

biết trước. Nhưng Hiên Viên Khanh Trần ngươi làm sao biết được ngươi có

thể mãi mãi là người nắm chắc thắng lợi được sao?

Hắn vươn ngón tay bị nàng cắn thương kìm ở môi nàng:

- Hoa Mị Nô, cô vương đồng ý đánh cược với ngươi nhưng mà cô vương muốn có thêm một điều kiện!

- Điều kiện gì? – nàng biết là tên khốn này không bao giờ nói chuyện đơn giản, tốt đẹp được.

-

Ngươi nói là cần một kỳ hạn, cô vương định thời gian là sáu tháng cho

tới cuối năm, nếu ngươi thật sự có thể khiến cho cô vương yêu ngươi thì

tất cả mọi chuyện đều làm theo quyết định của ngươi.

- Nếu ta thua thì tùy ý ngươi xử trí! – Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói.

-

Nhưng trước đó ngươi không được cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của cô vương! – hắn cúi người, loáng cái cắn lên vành tai nàng. – Bao gồm cả trách

nhiệm là một vương phi của ngươi! – hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến

cho thân thể Cảnh Dạ Lan tê tái như bị điện giật vậy.

Đúng quà một điều kiện xấu xa, đê tiện! Nàng cong người, để mặc hắn ôm vào ngực:

- Ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi không thể ép buộc ta, bằng không chính ngươi tự động nhận thua đi!

- Cô vương chưa bao giờ thất bại dưới bất cứ kẻ nào!

- Còn có một chuyện nữa! – Cảnh Dạ Lan cẩn trọng nói.

-Chuyện gì? – hắn thì thầm.

- Ta không cần đứa nhỏ, ta không cần có con của ngươi! – nàng đột nhiên quay sang, đối mặt với Hiên Viên Khanh Trần.