Trước
Sau

Không thiếu tiền

Cô không thật sự muốn biết chuyện giữa Trang Vệ và Lâm Kỳ, một người là kẻ thứ ba trong đời sống tình cảm của mình, một người là gã đàn ông đã từng hứa sẽ ở bên cô cả đời nay lại phản bội. Dù cô có cởi mở đến đâu cũng không thể phóng khoáng đến mức không có một chút suy nghĩ chán ghét về hai người đó. 

Rốt cuộc chuyện tối hôm

đó giải quyết thế nào, Tô Nhạc thông minh không hỏi, nhưng cô ở chung với Trần

Nguyệt, Trần Nguyệt cũng có nói qua với cô, Lâm Kỳ bị đuổi việc rồi.

Cô không thật sự muốn

biết chuyện giữa Trang Vệ và Lâm Kỳ, một người là kẻ thứ ba trong đời sống tình

cảm của mình, một người là gã đàn ông đã từng hứa sẽ ở bên cô cả đời nay lại

phản bội. Dù cô có cởi mở đến đâu cũng không thể phóng khoáng đến mức không có

một chút suy nghĩ chán ghét về hai người đó.

Mở máy tính lên, đăng

chương mới của quyển tiểu thuyết đang viết, cô thích cho những nhân vật chính

trong truyện một quá trình tốt đẹp, một kết quả ngọt ngào. Quyển tiểu thuyết

đầu tiên mà cô đọc, nam chính là tổng giám đốc bá đạo, nữ chính là con thỏ nhỏ

ngây thơ yếu đuối, luôn luôn bị nữ phụ không chút thông minh khiến cho thê

thảm. Sau khi đọc xong mấy truyện như vậy, cô cảm thấy mình không thích nữ

chính như vậy, chỉ hận không thể lôi nữ chính ra đánh cho một trận, mắng rằng

cô ta làm mất mặt chị em phụ nữ chúng ta, mắng cô ta chỉ biết khóc.

Oán giận càng ngày càng lớn,

chính cô bắt đầu viết tiểu thuyết, nhân vật dưới ngòi bút của cô hoặc mạnh mẽ

hoặc thông minh, hoặc ngoài mềm trong cứng, nhưng chưa từng có một ai chết đi

sống lại vì tình yêu.

Cô đột nhiên cảm ơn những

oán giận của mình trước đây, nếu không, hiện giờ cô sao có thể có tiền để tiêu

xài như thế, tuy không thể mua được xe xịn, biệt thự như những tổng giám đốc

hấp dẫn trong tiểu thuyết, nhưng tiền tiết kiệm của cô dùng để mua một căn nhà

nhỏ, một chiếc Ben Ben mini hẳn cũng không vấn đề gì.

Vấn đề duy nhất là kỹ

thuật lái xe của cô, sợ hại người hại mình, vẫn không dám đi gây tai họa cho

người khác.

“Tô Nhạc, sao cậu còn

chưa ngủ?” Trần Nguyệt mặc áo ngủ, cầm một đĩa bánh kem đi vào phòng: “Sắp mười

hai giờ rồi, nếu cậu không nghĩ cho tinh thần minh mẫn của ngày mai thì cũng

phải nghĩ cho làn da của cậu chứ.”

“Không có gì, tớ sắp xong

rồi.” Trả lời mấy phản hồi của độc giả xong, cầm bánh kem Trần Nguyệt vừa đặt

trên bàn lên ăn một miếng: “Sao cậu cũng chưa ngủ?”

“Vừa tỉnh, rồi không ngủ

được nữa.” Trần Nguyệt bò lên giường Tô Nhạc ngồi: “Cậu còn đang nghĩ tới

chuyện tối qua?”

Tô Nhạc đặt cái đĩa

xuống: “Nguyệt Nguyệt, cậu yên tâm đi, chỉ là một gã đàn ông mà thôi.”

“Nếu biết trước Trang Vệ

là người như vậy, năm đó tớ đã không giúp hắn theo đuổi cậu.” Trần Nguyệt thầm

oán hận: “Gã đàn ông này quá không đáng tin.”

Tô Nhạc cảm thấy ấm áp từ

đáy lòng, lấy một phong thư từ trong ngăn kéo ra: “Gửi cậu tiền điện nước tháng

này, còn tiền thuê nhà, tớ tự động trừ phần trăm, nể tình chúng ta là chị em

tốt, cậu cũng đừng giới hạn điện nước như thế, người ta thất nghiệp, rất nghèo

đói.”

“Cứ ngồi đấy mà khóc đi.”

Trần Nguyệt không từ chối số tiền này, không thèm nhìn tới mà đặt sang một bên:

“Tớ nói cho cậu biết, đại tác gia, tớ không chỉ muốn giới hạn điện mà còn muốn

giới hạn không khí nữa.”

“Được rồi, chút tiền này

ở trong mắt Trần tiểu thư nhà cậu chẳng phải chỉ như một hạt cát trong sa mạc

thôi sao?” Tô Nhạc đóng trang web, quay người ngồi trên ghế: “Cuối tuần này anh

Ngụy tự mình làm cơm, nếu cậu có thời gian thì nhớ tới.”

“Cuối tuần này tớ phải về

ăn cơm với bố mẹ.” Trần Nguyệt ôm một cái gối trên giường vào lòng: “Tô Nhạc,

con bé gian ác này, thành thật khai ra, làm thế nào mà cậu dụ dỗ được anh Ngụy

đẹp trai phong độ, phóng khoáng nhiều tiền, dịu dàng săn sóc thế?”

Vẻ mặt Tô Nhạc đờ ra nhìn

Trần Nguyệt: “Nếu cậu thích, tớ có thể se chỉ hồng cho cậu.”

Trần Nguyệt tuyệt vọng

với Tô Nhạc không còn thuốc chửa, cô yên lặng thở dài, một lúc sau mới nói: “Bé

con, cậu vẫn nên chăm chỉ viết tiểu thuyết của cậu đi.” Anh Ngụy, mắt anh có

vấn đề, thật đấy.

“Tớ vẫn luôn chăm chỉ

mà.” Tô Nhạc mở QQ, trên một diễn đàn tác giả vẫn còn vài con cú đêm, vừa gào

khóc kêu không chạy kịp bản thảo, lại vừa không nhịn được mà lên diễn đàn nói

chuyện phiếm. Cô liếc nhìn mấy chứ đỏ chót trên mặt bàn máy tính “Nếu không

chăm chỉ viết truyện, chỉ nói chuyện phiếm, lướt diễn đàn, phải chặt tay!” rồi

yên lặng đóng diễn đàn lại: “Công ty đồ uống hôm nay tớ tới phỏng vấn gọi tớ

tuần sau đi làm.”

Trần Nguyệt gật đầu, cũng

không tiếp tục lôi kéo Tô Nhạc tới công ty của bố mình: “Vậy cậu có muốn đi

không?”

Tô Nhạc ngáp một cái: “Dù

sao cũng đang buồn chán, có việc để làm cũng tốt.”

Trần Nguyệt biết Tô Nhạc

thật sự không quan tâm đến tiền lương, với bằng cấp của Tô Nhạc, tiền lương một

năm cộng tất cả tiền thưởng cũng không quá mười vạn tệ, đây còn là tính xông

xênh cộng với điều kiện là phải cố gắng làm việc, mỗi ngày ra sức lập công. Mỗi

tháng Tô Nhạc phải trừ ra tiền nhà, tiền điện nước, còn phải gửi tiền cho thái

hậu ở nhà, cũng sẽ không còn bao nhiêu tiền.

Phần lớn thu nhập của Tô

Nhạc là nhờ viết tiểu thuyết, tiểu thuyết của cô trong giới văn học cũng có

chút danh tiếng, sách xuất bản cũng tương đối dễ bán, qua vài năm như thế, cô

cũng không phải một người thiếu tiền.

Đây là chỗ khiến cô hâm

mộ Tô Nhạc, bất luận thế nào cũng không suy sụp đến mức không còn đường về.

“Đúng rồi, Tô Nhạc, không

phải dì mở một xưởng thêu thủ công sao, làm ăn thế nào?” Trần Nguyệt đột nhiên

hỏi: “Nếu cần giúp gì cứ nói với tớ.”

“Thái hậu nhà tớ buồn

chán, không có việc gì làm mới mở một xưởng thủ công có hơn một chục công nhân,

lần trước nghe mẹ nói có nhận được một số đơn đặt hàng, làm ăn cũng không tệ

lắm.” Tô Nhạc lại cầm đĩa bánh lên ăn một miếng: “Hai năm nay ở đó thích vải

thêu, hơn nữa vải thêu dùng để may lễ phục, sườn xám đều rất đẹp, mặc vào rất

vừa vặn, thái hậu nhà tớ sắp thành địa chủ rồi.”

Nói đến đây, Tô Nhạc cười

cười: “Nhưng nếu có gì cần, tớ tuyệt đối không khách sáo với cậu.”

“Vậy được, cậu đi ngủ sớm

một chút, tớ cũng ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm, nếu không không sống

được.” Trần Nguyệt đứng dậy đi ra cửa, Tô Nhạc nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe

miệng mỉm cười. Bình thường Trần Nguyệt luôn hung dữ với cô, nhưng khi thật sự

gặp chuyện, cô nàng còn sốt ruột hơn chính cô, có một người bạn như thế, cô

thật may mắn.

==========

Phân cách tuyến trong truyền thuyết xuất hiện ==============

Ngụy Sở vừa giải quyết

văn kiện vừa nói với Trần Húc: “Ngày mai tôi không đến công ty, nếu không phải

chuyện quan trọng thì đừng gọi cho tôi, để đầu tuần giải quyết.”

Trần Húc kinh ngạc: “Đại

ca, lẽ nào anh muốn nghỉ ngơi?”

Ngụy Sở ngẩng đầu lên từ

trong đống tài liệu: “Thế nào, không được?

Trần Hục vội ho một

tiếng: “Không phải, em chỉ tỏ ý khen ngợi hành động cố sức tìm vợ của anh

thôi.”

“Nếu khen ngợi có thể

khiến cho cậu nhận ít tiền lương đi một chút, tôi không ngại để cậu khen ngợi

tôi dài dài.” Ngụy Sở ký một chữ ký trên tài liệu, lại đóng một con dấu lên,

đặt sang một bên.

“Đại ca, con đường tư bản

chủ nghĩa bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của giai cấp lao động là sai lầm, chúng

ta không thể học theo.” Trần Húc cười hì hì, vội vàng giúp Ngụy Sở sắp xếp lại

tài liệu: “Vậy, trong tiệc rượu hai ngày trước, Trang Vệ gây phiền phức cho bạn

gái anh phải không?”

Ngụy Sở liếc mắt nhìn cậu

ta, không nói gì, thầm suy nghĩ xem có nên đổi thư ký khác hay không.

“Đại ca, em cứ tưởng anh

yêu thầm nữ tác giả tên cái gì mà Tất Cửu kia chứ, trước đây người ta ra sách

gì mới anh đều sưu tập đủ, hôm nay có người mới, không biết người phụ nữ tài

giỏi này đã bị anh ném tới góc nào rồi.” Trần Húc thở dài một tiếng: “Nghe nói

gần đây Tất Cửu lại xuất bản một cuốn sách mới, không biết anh có còn bảo em đi

mua giúp anh nữa không.”

“Nếu cậu bị tôi sa thải

thì có thể không cần.”

Trần Húc trợn mắt: “Đại

ca, bản kế hoạch này còn chút vấn đề, em làm chưa được chuẩn, anh xem lại đi

rồi hãy quyết định.”

Ngụy Sở gật đầu, mở phía

sau ra, phần có vấn đề cũng đã được Trần Húc đánh dấu.

“Vậy, đại ca ơi, sách mới

em nhất định sẽ ngày đêm xếp hàng giúp anh mua bằng được.” Trần Húc thở dài:

“Cũng không biết sách của tác giả này có gì hay, mỗi lần đều bán hết sạch,

chẳng phải chỉ là một câu chuyện về một người phụ nữ hung dữ thôi sao…”

“Cậu thích chuyện một nam

mười nữ thì cũng không được bôi nhọ tâm huyết của người khác.” Ngụy Sở mở miệng

làm người ta lạnh buốt: “Sáng hôm qua cậu đi muộn năm phút, trừ toàn bộ tiền

thưởng tháng này.”

“Quả nhiên anh em như tay

chân, phụ nữ như quần áo, ai động quần áo của mình liền chặt tay chân hắn.”

Trần Húc lắc đầu thở dài.

“Nếu cậu dám l** th* chạy

một vòng quanh công ty, tôi sẽ không ngại coi trọng tay chân.” Đặt tập tài liệu

xuống, Ngụy Sở chậm rãi mở miệng: “Đúng rồi, buổi chiều tôi phải về sớm, cậu

nhớ giao tập tài liệu này xuống dưới, về phần báo cáo của phòng tài chính,

trước tiên cứ để lại đã, có thời gian cậu đi kiểm toán lại, xem trên hệ thống

máy tính có cần sửa chữa gì hay không.”

“Không thành vấn đề.”

Trần Húc cầm lấy tập tài liệu, hiếu kỳ hỏi: “Hẹn hò ạ?”

Ngụy Sở nhìn anh không

nói gì.

Trần Húc thức thời bỏ

chạy, chỉ là, trong lòng cảm thấy hứng thú với cô gái họ Tô kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, có

người trong công ty nói nhìn thấy sếp lái Audi tới siêu thị mua một đống rau

dưa, trái cây, nhưng cũng chẳng có mấy người tin.

Bởi vì sâu trong tiềm

thức của nhân viên, ông chủ đẹp trai ngời ngời của bọn họ nhất định là phải

hưởng thụ người đẹp hầu hạ, nấu canh, bóp vai, sao có thể tự mình đi mua túi

lớn túi nhỏ đầy nguyên liệu nấu an, đồn nhảm, đây nhất định là đồn nhảm!

Chỉ có Trần Húc vuốt cằm,

nhìn đồng hồ suy nghĩ nghiêm túc, bây giờ mình đi ăn chực cơm nhà sếp, không

biết có nên chuẩn bị phần của chính mình hay không? Hoặc là nghĩ, sau khi ăn

xong có phải ngay cả tiền thưởng tháng sau cũng không còn hay không?