Trước
Sau

Đời người bao giờ cũng quá rập khuôn

“Tô Nhạc, anh thích em.”

Nụ cười của Trang Vệ rực rỡ như ánh mặt trời ngày đông, mặc một bộ hàng hiệu,

cùng với chiếc xe thể thao đắt tiền phía sau, thật giống hoàng tử bạch mã trong

truyền thuyết.

Đáng tiếc, đàn ông mở cửa

xe BMW có thể là hoàng tử bạch mã, cũng có thể là cặn bã, Tô Nhạc lé mắt nhìn

người này, trong lòng thầm mắng, cho dù ở trong mơ, xem ra Trang Vệ vẫn ăn mặc

bảnh bao như trước.

“Bạn học Tô Nhạc, nếu bạn

không rời giường thì đừng ăn sáng nữa!”

Tôi Nhạc ngồi dậy, nhìn

Trần Nguyệt đang gặm một miếng sandwich, vò vò đầu tóc rối bời: “Cậu ăn đi, tớ

không muốn ăn.”

“Ai ya, thất tình nên

chuẩn bị tuyệt thực đấy hả?” Trần Nguyệt đi tới mép giường, ngồi xuống, nói một

cách vô cùng hâm mộ: “Tớ nói này Nhạc Nhạc bé nhỏ, gương mặt này của cậu cũng

không tệ, da mặt mềm mịn, đàn hồi, làm thế nào lại để con yêu tinh Lâm Kỳ kia

khoét góc tường vậy?”

Sau khi lấy quần áo ra

khỏi hành lý, thay xong, Tô Nhạc mới mở miệng nói: “Bức tường này của tớ không

vây được Hồng Hạnh muốn vượt tường của Trang Vệ, có cách nào khác đâu.”

Trần Nguyệt lắc đầu thở

dài nói: “Cô nàng à, Trang Vệ mà nghe được những lời này của cậu sẽ tức đến ói

máu.”

Bàn tay đang thu dọn hành

lý của Tô Nhạc dừng lại một lát, lấy ra khung ảnh bên trong, bên trên là tấm

ảnh mà cô và Trang Vệ đang cười sáng lạn, căn bản không hề ngờ rằng sẽ đi tới

ngày hôm nay.

Thấy Tô Nhạc nhìn chằm

chằm bức ảnh ngẩn người, Trần Nguyệt cắn cắn môi, không nói gì.

Đầu ngón tay mảnh khảnh

của Tô Nhạc chọc chọc gương mặt Trang Vệ trong ảnh, xoay người ném cả khung ảnh

vào trong thùng rác, tìm được đồ rửa mặt rồi mới cảm thán: “Nguyệt Nguyệt nhỏ

bé à, cô chú đối với cậu có phần tốt quá rồi, cậu ở lại đây làm việc mà bọn họ

còn cho cậu tiền mua nhà, thật sự làm người ta thèm muốn.”

“Được rồi, được rồi, vậy

cậu ở đây với tớ đi.” Trần Nguyệt vừa giúp Tô Nhạc xếp quần áo từ trong hành lý

vào trong tủ, vừa mở miệng hỏi: “Được rồi, hôm nay cậu có đi làm không?”

Tô Nhạc lấy những thứ

trong hành lý ra: “Tớ đã đưa đơn từ chức rồi.”

Trần Nguyệt cũng không

hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ giúp Tô Nhạc xếp từng bộ quần áo cẩn thận: “Vậy

thì tốt, đến công ty bố tớ làm đi, gần đây công ty đang tuyển nhân viên mới.”

Cuối cùng Tô Nhạc cũng

tìm được kem và bàn chải đánh răng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Trần

Nguyệt: “Vậy thì tốt rồi, ai dám không cho tớ vào công ty của chú, tớ có thể

tìm cấp trên của bọn họ che nhờ ô dù.” Nói xong, cô cười cười đi vào phòng tắm.

Trần Nguyệt thấy Tô Nhạc

đã ra ngoài nụ cười trên mặt mới dần dần biến mất, cô biết Tô Nhạc không giống

với những cô gái õng ẹo, xảy ra chuyện gì cô cũng không khóc không nháo, nhưng

những chuyện xảy ra hai ngày này cũng khó chịu đựng được. Không còn công việc,

bạn trai ngoại tình, những chuyện này xảy ra với bất cứ ai, họ cũng không thể

đơn giản tiếp nhận.

Tô Nhạc thường xuyên hối

hận vì những quyết định của mình, ví dụ như nói sẽ đi dạo phố với Trần Nguyệt.

Cô nhìn Trần Nguyệt đi giày cao gót mười phân mà lướt đi nhẹ nhàng như gió,

không khỏi giật giật khóe miệng, đều là con gái, vì sao cô chỉ đi giày cao gót

một tiếng là xương sống, thắt lưng đã mềm nhũn ra, thật xấu hổ.

“Nhạc Nhạc bé nhỏ, cái áo

này thế nào? Vóc người cậu không tệ, mặc vào hẳn sẽ rất đẹp.” Trần Nguyệt chỉ

vào một chiếc áo khoác nhạt màu, nói với nhân viên bán hàng bên cạnh: “Cô đưa

cái này cho cô ấy thử xem.”

Tô Nhạc uể oải kéo Trần

Nguyệt: “Bà chị Trần, Trần thái hậu, con đã mua hai bộ quần áo theo thẩm mỹ của

ngài rồi, van xin ngài hãy tha cho con đi.”

Trần Nguyệt ấn chiếc áo

vào trong lòng Tô Nhạc, cười tít mắt nói, “Bạn yêu, tớ sẽ khiến cậu xuất hiện

một cách lộng lẫy trong hội bạn học thành phố, cho dù con tiểu yêu tinh Lâm Kỳ

hay gã đàn ông đê tiện Trang Vệ kia có xuất hiện, cậu cũng phải giành sân khấu

lại cho bà chị đây.”

Tô Nhạc giật giật khóe

miệng, cam chịu số phận ôm quần áo bước vào phòng thay đồ, sau khi tinh thần

chịu dằn vặt, thân thể cũng bị đày đọa.

“Cậu Ngụy, hợp tác lần

này, cậu xem…” Người đang nói chuyện phát hiện dường như tâm tình đối phương

không yên, nhìn theo hướng đối phương đang nhìn, lại không thấy cái gì.

“Thật xin lỗi.” Ngụy Sở

lễ phép cười, thu hồi tầm mắt, sau khi uống một ngụm cà phê mới nói: “Anh Vương

đưa ra giá này có phần hơi thấp, thật sự khiến tôi khó xử.”

“Giá cả dễ bàn.” Người

nói cười cười: “Nếu không chúng ta lại bàn bạc về sản phẩm này một chút.”

Ngụy Sở gật đầu, khóe mắt

hướng ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có thứ gì đó sâu đậm khó tan chảy.

“Thái hậu nương nương,

chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Đi ngang qua một quán cà phê, rốt cuộc Tô Nhạc

không nhịn được nữa, ôm cột đèn đường không buông tay. “Tớ thà mặc giẻ lau đi

tham gia hội bạn học cũng không muốn đi mua sắm nữa.”

Trần Nguyệt vỗ vỗ đầu Tô Nhạc:

“Ngoan, tới cửa hàng tiếp theo đã rồi ai gia đưa con đi ăn.”

“Cậu nói câu này năm lần

rồi!” Tô Nhạc nghiêm khắc lên án.

Nụ cười của Trần Nguyệt

vẫn không giảm: “Đương nhiên, cậu cũng có thể ôm cột đèn không buông tay, tớ đi

ăn cơm một mình.”

Tô Nhạc cam chịu số phận,

buông cột đèn ra, đi theo bên cạnh Trần thái hậu vào một cửa hàng giày.

Vào lúc này gặp phải Lâm

Kỳ và Trang Vệ thật là một chuyện ngoài ý muốn đầy rập khuôn, Tô Nhạc nghĩ

chính mình dường như đang xem người ta biểu diễn một vở kịch nhàm chán thấp

kém, tất cả các loại tình tiết vớ vẩn đều đủ cả, mà chính mình cũng là một nữ

diễn viên trong vở kịch không hề có tính sáng tạo này.

Cô nhìn Trang Vệ đang

khom lưng đeo giày cho Lâm Kỳ, trong mắt tràn đầy thương yêu, đột nhiên cô cảm

thấy dạ dày nhói đau, nhíu mày nhưng vẫn đâm đầu vào tiệm giày này.

Trần Nguyệt liếc mắt nhìn

Trang Vệ và Lâm Kỳ, căn bản không thèm để ý tới hai người kia, cô đi tới bên

cạnh Tô Nhạc, lấy một đôi giày xuống: “Nhạc Nhạc bé nhỏ, thử đôi này xem, chân

cậu trắng như thế, đi vào nhất định rất đẹp.”

“Đẹp thì đẹp, nhưng không

biết có tiền mua hay không.” Lâm Kỳ khinh bỉ nhìn về phía Tô Nhạc. “Một tháng

được có mấy nghìn tiền lương, nên biết tiết kiệm đi, nếu không sau này lấy

chồng cũng chẳng có đồ cưới.”

Trần Nguyệt và Tô Nhạc

đồng thời đỡ trán, người phụ nữ này có cần phải diễn giống nữ phụ độc ác trong

phim thần tượng thế không, thủ đoạn này… thật sự làm cho người ta không nói gì

chống đỡ được.

Tô Nhạc quay mặt muốn tỏ

ý không quen người phụ nữ này, đáng tiếc, đối phương hiển nhiên nghĩ mình diễn

còn chưa đủ nhập vai, tiếp tục mở miệng nói: “Nghe nói tối mai có hội bạn học

thì phải, vì vậy Vệ mới dẫn tôi đi mua giày, lẽ nào mấy người cũng muốn tham

gia hội bạn học?” Nói xong, cánh tay cô ta còn khoác lên tay Trang Vệ.

Trang Vệ không nói gì,

anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Nhạc, nhưng đối phương căn bản không thèm liếc

nhìn anh ta, giống như anh ta không tồn tại.

Tô Nhạc vẫn không để ý

đến Lâm Kỳ, thử đôi giày Trần Nguyệt đưa cho, đi vào cảm thấy thật sự không tệ,

cô gật đầu: “Lấy đôi này đi, thái hậu nương nương, con đây có thể đi ăn chưa.”

Trần Nguyệt thỏa mãn vỗ

đầu Tô Nhạc: “Chuẩn tấu.”

Lâm Kỳ nói mà không được

Tô Nhạc đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt nóng lên, không khỏi nổi

giận đùng đùng mở miệng: “Tô Nhạc, bạn trai đá cô, cô cũng không nói gì sao?”

Tô Nhạc nghe vậy cười

khúc khích, trào phúng nhìn về phía Lâm Kỳ: “Đêm qua mắt cô mù sao, không phải

chính tôi đá tên con ông cháu cha này sao, một tên con ông cháu cha, một cô

nàng thứ ba, đây không phải một đôi trời sinh sao, tôi rộng lượng tác thành cho

hai người, cô còn chưa hài lòng?”

Bên cạnh cũng có những

khách hàng khác, nghe được những lời này của Tô Nhạc đều nhìn về phía Lâm Kỳ và

Trang Vệ, thể hiện lòng hiếu kỳ vô cùng lớn đối với kẻ thứ ba và gã đàn ông

ngoại tình, dù sao ở thời buổi này, kẻ thứ ba chửi mắng người ta tương đối

nhiều, dù sao hiện thực không phải tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình yêu không phải

là thứ vô địch.

Sắc mặt Trang Vệ trở nên

khó coi, anh ta đứng lên đi về phía Tô Nhạc: “Tô Nhạc, em đừng làm ầm ĩ.” Những

lời này của Tô Nhạc thật sự làm người ta khó xử.

Tô Nhạc lắc lắc ngón trỏ:

“Trang Vệ, tôi không làm ầm ĩ, mà đang tuyên bố chuyển nhượng quyền làm chủ cho

Lâm Kỳ, tôi cũng không muốn vì một gã đàn ông như anh mà mất phong độ ở một nơi

thế này.” Nói xong, cô nói với Trần Nguyệt ở bên cạnh: “Trần Nguyệt, chúng ta

đi.” Nếu không đi, cô sợ mình sẽ bạt tai người ta giống nữ diễn viên trong phim

thần tượng, dù sao mình mà có chỉ số thông minh vô địch như nữ diễn viên là một

chuyện thật đáng sợ. = =

Ra khỏi tiệm giày, Trần

Nguyệt lo lắng liếc nhìn Tô Nhạc, nhưng sắc mặt đối phương vẫn như thường, căn

bản không nhìn ra chút mất hứng nào, đi tới một nhà hàng bên cạnh: “Cô nàng à,

hôm nay tôi mời khách, cô muốn ăn gì?”

“Nhân sâm, vây cá, bào

ngư, tổ yến.” Đôi mắt Tô Nhạc trông mong nhìn về phía Trần Nguyệt: “Những cái

này đều được chứ?”

Trần Nguyệt nhe răng cười

nói: “Ra khỏi cửa rẽ phải, đụng vào tường ba cái.”

Tô Nhạc mù mờ: “Cái tường

kia có gì thần kì à?”

Trần Nguyệt mỉm cười: “Không,

như vậy bộ não cậu sẽ gặp ảo giác.”

“Trần thái hậu, nhà ngài

rất có tiền.” Tô Nhạc lên án. “Chẳng lẽ ngài không thể an ủi người thất tình

đáng thương này sao?”

Vẻ mặt Trần Nguyệt không

đổi: “Vì vậy ta mới quyết định mời con đi ăn sườn nướng mà không phải cải trắng

nướng.”

Tô Nhạc vào nhà hàng,

buông đồ đạc trong tay xuống mới tức giận nói: “Trần thái hậu, ngài thật keo

kiệt.”

Trần Nguyệt tự hào nói:

“Vì vậy ta mới có tiền.”

Tô Nhạc yên lặng ăn hai

miếng dưa chuột miễn phí trên bàn.

Đồ ăn được đưa lên rất

nhanh, tuy không phải cái loại nhân sâm bào ngư nhưng cũng coi như không tệ, Tô

Nhạc nhanh tay nhanh mắt nướng một miếng sườn nhiều thịt.

“Tô Nhạc, cậu chính là

một thần tham ăn.” Trần Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Tô Nhạc, bao nhiêu lo lắng

cũng bị cô ăn hết vào bụng, người khác thất tình đều say rượu khóc lóc, tới

lượt Tô Nhạc này thì ăn được, ngủ được, cuộc sống vẫn thoải mái như trước.

Tô Nhạc cắn miếng sườn

nướng vẻ mặt ảm đạm: “Thái hậu nhà tớ từng nói, nếu một người phụ nữ vì một gã

đàn ông mà đòi sống đòi chết, thì cả cuộc đời đều sống uổng phí.”

Vẻ mặt Trần Nguyệt khẽ

thay đổi, không nói gì, chỉ nướng một miếng sườn nữa để vào trong bát của Tô

Nhạc.

Tô Nhạc cười cười, nhìn

Trần Nguyệt nói: “Nguyệt Nguyệt, cậu không cần lo lắng, chỉ là một gã đàn ông

mà thôi, Tô Nhạc tớ không đến mức không có Trang Vệ thì không sống nổi, chỉ cần

tớ muốn là có thể sống rất tốt.”

Trần Nguyệt trừng mắt:

“Chị đây lo lắng cho mi từ khi nào?!”

Tô Nhạc vẫn cười như

trước, ngay cả đôi mắt cũng cong thành hình trăng khuyết, nếu không lo lắng,

Trần Nguyệt sao có thể xin nghỉ một ngày đi cùng cô, sao có thể cố ý để cô tới

ở nhà mình, có một người bạn như vậy là sự may mắn của Tô Nhạc cô.

“Cậu Ngụy, giờ không còn

sớm nữa, gần đây có một nhà hàng, cậu có muốn đi dùng cơm trưa không?” Tài xế

quan tâm hỏi.

Ngụy Sở lắc đầu, cuộn cửa

sổ lên, nói: “Về công ty trước.”

Tài xế gật đầu, quay xe

trở lại, chen vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.