Trước
Sau

Duyên phận

Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở

cùng nhau ra về đã là bốn giờ chiều, trước khi lên xe, Tiểu Diêu còn nhét cho

cô không ít bánh kẹo cưới, nói là để cô hưởng không khí vui mừng nhiều hơn một

chút, sớm lập gia đình. Tô nhạc tỏ vẻ vô cùng hài lòng với núi đồ ngọt, còn câu

nói phía sau, trực tiếp bỏ qua.

Sau khi ra tới đường cao

tốc, xe chạy rất êm, Tô Nhạc dựa vào ghế, không nhịn được mà ngáp một cái, cô

nhìn Ngụy Sở vẫn nhìn thẳng phía trước, quên luôn cả nguyên tắc an toàn là

không nên nói chuyện với tài xế: “Thật không ngờ anh lại là họ hàng của Tiểu

Diêu, thế giới này thật nhỏ.”

“Quả thật là không lớn

lắm.” Ngụy Sở chăm chú nhìn phía trước: “Có một số người cứ loanh quanh luẩn

quẩn lại gặp nhau, đây chính là duyên phận.”

“Duyên phận cũng phải xem

đấy là nghiệt duyên hay lương duyên.” Tô Nhạc thay đổi tư thế ngồi, nhớ lại mấy

hôm trước ở trên diễn đàn Tiểu Diêu còn nói muốn giới thiệu cho mình anh họ của

cô nàng là cô lại không nhịn được cười, người như Ngụy Sở mà có thể tùy tiện

vừa mắt một người nào đấy thì sẽ có một đám người bật ngửa.

“Ông Trời cho chúng ta

duyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào.” Ngụy Sở

thấy Tô Nhạc ngáp liên tục nên nói: “Nếu mệt thì em ngủ một lát đi, tới nơi anh

sẽ gọi.”

“Không sao.” Tô Nhạc lắc

đầu: “Một mình anh lái xe cũng buồn chán, em nói chuyện phiếm với anh vậy, anh

nói đi, tùy tiện tìm một chủ đề nhé?”

Ngụy Sở nghiêng đầu nhìn

Tô Nhạc rất nhanh, thấy tâm trạng cô không tệ mới hướng ánh mắt trở về trên

đường: “Em muốn nói chuyện gì?”

Tô Nhạc suy nghĩ một

chút: “Vấn đề này hơi khó.” Đàn ông thích trò chuyện về kinh tế, cổ phiếu, đầu

tư bất động sản gì đó, cô lại không có hứng thú với những chuyện này.

“Nếu em không ngại, có

thể kể chuyện hồi bé của em không?” Lời này của Ngụy Sở vừa thốt ra lập tức cảm

thấy mình đã vượt quá ranh giới, anh muốn biết những chuyện trước kia của Tô

Nhạc nhưng cũng không nên hỏi thẳng như thế, đứa trẻ trong một gia đình đơn

thân luôn có những ám ảnh mà những đứa trẻ khác không phải trải qua.

“Chuyện hồi bé của em?”

Tô Nhạc thật sự không để ý lắm, suy nghĩ kỹ càng một chút: “Khi còn bé, tính

cách em khá giống con trai, thích cùng bọn con trai chơi kiếm gỗ gậy gỗ, lúc ấy

em còn là đại ca của lũ trẻ trong viện, nhưng bây giờ mọi người đều mỗi người

một ngả cả rồi, muốn ăn cùng nhau một bữa cơm cũng phải mệt thừa sống thiếu

chết.”

Nhớ lại Tô Nhạc từng đánh

Trang Vệ rất lưu loát, Ngụy Sở hoàn toàn tin tưởng khi còn bé Tô Nhạc có thể

làm nữ vương của đám trẻ con: “Xem ra khi còn bé em rất lợi hại.”

“Mấy đứa trẻ kia lúc đầu

còn bắt nạt em, cuối cùng bị em đánh cho ngoan ngoãn hẳn lên, cường quyền chính

là chân lý, câu này thật có lý.” Nhớ lại những chuyện quậy phá cùng mấy người

bạn hồi nhỏ, Tô Nhạc không nhịn được mà nở nụ cười.

Ngụy Sở không quay đầu,

vì vậy không nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Nhạc, chỉ cảm thấy mấy đứa trẻ kia

bắt nạt Tô Nhạc là vì cô không có bố, nhất thời anh không biết nên nói gì, một

lát sau mới hỏi: “Mấy đứa trẻ thích bắt nạt người khác này đúng là nên đánh.”

Tô Nhạc nhìn bộ dạng

nghiêm túc của anh, không nhịn được lại bật cười: “Không ngờ anh lại là phần tử

bạo lực.”

Nghe ra trong giọng nói

Tô Nhạc không có vẻ chán nản, Ngụy Sở cũng yên tâm: “Vậy mà khi còn bé anh rất

ít khi đánh người, người văn minh đều dùng ngôn từ để giải quyết rắc rối.”

“Ý anh là em không văn

minh?” Tô Nhạc nhướng đôi lông mày đẹp: “Ngụy Sở sư huynh à, anh càng ngày càng

xấu xa rồi đấy, hình tượng tỏa sáng của anh trong lòng em đã tối tăm không còn

ánh sáng nữa rồi.”

“Chẳng phải Bồ Tát làm

bằng vàng, phát sáng như vậy định làm ngọn đèn hay sao?” Ngụy Sở xoay tay lái

một cái: “Hơn nữa em không gặp anh ở trường, cũng không phải nhân viên công ty

anh, gặp hình tượng tỏa sáng của anh từ khi nào?”

“Em chỉ vô tình nghe

người ta đồn đại thôi.” Tô Nhạc ra vẻ hối hận vô bờ: “Em hối hận vì sự nông cạn

của bản thân, loại lời đồn thế này quả nhiên không thể tin.”

Ngụy Sở nghe giọng nói có

vẻ trêu chọc của Tô Nhạc, anh cũng không ngại, đối với anh mà nói, hình tượng

tinh anh không có nghĩa lý gì, ít nhất trong tình yêu, anh cũng giống như những

người khác, thấp thỏm, lo sợ.

“Không tin là tốt nhất.”

Ngụy Sở cười, lái xe chưa được bao lâu đã gặp tắc đường ở phía trước, anh dừng

xe trên đường cao tốc, sau khi đi nghe ngóng mới biết một chiếc xe tải gặp tai

nạn, đổ ngang trên đường, toàn bộ hàng hóa đều đổ xuống chặn đường. Tài xế bị

kẹt trong buồng lái, không cách nào ra được, đội phòng cháy chữa cháy đang giải

quyết chuyện này.

Tô Nhạc thấy có mấy tài

xế xuống đường nghe ngóng, lôi ra một vốc bánh kẹo cưới, đưa một ít cho Ngụy

Sở: “Em nghĩ còn phải tắc một lúc nữa, chúng ta vừa ăn vừa chờ.” Nói xong, cô

lột vỏ một cái cho vào miệng.

Ngụy Sở cũng bóc một viên

kẹo cho vào miệng, là một viên kẹo sữa, chỉ là mùi vị hơi ngọt, anh không thích

đồ ngọt, nhưng Tô Nhạc đưa cho anh, anh cũng không muốn từ chối, thứ vốn vô

cùng không thích lại trở thành bình thường, dường như cũng không còn khó ăn như

trước.

“Ngày mai em có bận gì

không?” Ngón tay trái của Ngụy Sở vô thức gõ lên tay lái: “Ngày mai một số nhân

viên cấp cao của công ty chúng ta muốn đi ăn thịt nướng, em cũng đi cùng nhé.”

Tô Nhạc nghĩ tới sau này

còn phải hợp tác với công ty của Ngụy Sở, lập tức gật đầu: “Có thịt nướng để ăn

đương nhiên phải đi.”

“Công ty chúng ta chỉ

thuê một khoảng sân, thịt phải tự mình nướng mới có để ăn.” Ngụy Sở cười nhìn

Tô Nhạc: “Nếu em không biết nướng thịt, chỉ sợ đành nhìn người khác ăn rồi.”

Tô Nhạc híp mắt nhìn nụ

cười trên mặt Ngụy Sở: “Em cảm nhận được ý chế giễu phát ra từ người anh.” Lẽ

nào trên mặt cô viết mấy chữ không biết nướng thịt.

“Đâu có, anh chỉ nói cho

em nội dung hoạt động mà thôi.” Ngụy Sở lại sửa miệng: “Anh biết nướng thịt,

chỉ là mùi vị cũng bình thường, chi bằng ngày mai em với anh cùng một nhóm đi.”

Đối với lời mời nhiệt

tình của Ngụy Sở, Tô Nhạc phải suy nghĩ một chút, cô đi cùng với Ngụy Sở, vậy

quan hệ với những người khác có thể tốt đẹp sao? Hơn nữa, trước khi hợp tác lại

để bọn họ biết mình có quen biết với sếp của bọn họ thì cũng không tốt lắm,

chuyện công việc sao có thể qua quýt được?

“Nhóm của anh còn có giám

đốc phòng kế hoạch, giám đốc phòng truyền thông và Trần Húc nữa.” Ngụy Sở chậm

rãi bổ sung: “Nhóm chúng ta ít người, sẽ không phải tranh giành nhiều lắm.”

Ngụy Sở không mảy may hổ thẹn khi sắp xếp lại nhóm ngay trước hoạt động, một

trong những nguyên tắc theo đuổi bạn gái chính là lợi dụng tất cả những thứ có

thể lợi dụng, kiên quyết không bỏ qua bất cứ cơ hội xúc tiến tình cảm nào.

Nghe thấy giám đốc kế

hoạch và giám đốc truyền thông đều ở đó, Tô Nhạc gật đầu không chút do dự, tỏ

vẻ ngày mai ở cùng một nhóm với Ngụy Sở là một ngày tốt đẹp nhất, hài hòa nhất.

Sau khi Ngụy Sở thành

công khiến cho Tô Nhạc gật đầu, con đường phía trước cũng thông, Ngụy Sở nhìn

xe cộ phía trước, cười tủm tỉm nghĩ, thời gian vừa khớp, đây không phải duyên

phận thì là cái gì.

Vào tới khu vực nội

thành, sắc trời đã tối sầm, Tô Nhạc cầm theo túi bánh kẹo cưới xuống xe, thuận

tiện tỏ lòng cảm ơn Ngụy Sở đã cho mình đi nhờ xe.

“Đúng rồi, sáng mai anh

tới đón em tới nơi tập trung.” Ngụy Sở vươn đầu ra từ trong xe: “Đến lúc đó anh

sẽ gọi cho em.”

“Vâng, cảm ơn anh.” Tô

Nhạc đứng tại chỗ, nhìn Ngụy Sở lái xe đi rồi mới xoay người lên lầu.

Về đến nhà, tắm rửa thay

quần áo xong, sau đó cô đăng chương mới như thường lệ, cảm giác buồn ngủ khi

ngồi trên xe của Ngụy Sở cũng không còn, Tô Nhạc nhìn lướt qua trang web, tinh

thần vô cùng tốt.

Đăng một bức ảnh chụp

bánh kẹo cưới lên trang cá nhân, mở trò chơi chuẩn bị chơi thì điện thoại lại

vang lên, nhìn lên màn hình, gì chứ, là Ngụy Sở vừa mới chia tay ba tiếng

trước.

“Vâng.” Tô Nhạc nhận điện

thoại.

“Nghỉ ngơi sớm một chút,

tám giờ sáng mai anh tới đón em, giờ sắp rạng sáng rồi.”

Rời trỏ chuột ra khỏi

biểu tượng trò chơi, sau đó bấm nút tắt bên góc trái, Tô Nhạc trả lời: “Vâng,

lập tức đi ngủ ạ.”

Ngắt máy, tắt máy tính,

bò lên giường, Tô Nhạc mơ mơ màng màng nghĩ, làm thế nào mà Ngụy Sở biết cô

chưa ngủ?

Hay là người ta chỉ chợt

nhớ ra nhắc mình thời gian tập trung sáng mai thôi?

Không tiếp tục tự hỏi

nữa, Tô Nhạc nhắm mắt, quyết định đi ngủ.