Trước
Sau

Đả kích

Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở

trở lại khoảng sân để nướng thịt thì những nhân viên phân tán khắp nơi đã tập

trung đông đủ, một đám người đang “hứng chí bừng bừng” tự mình nướng thịt, chỉ

là, thỉnh thoảng lại không cẩn thận liếc mắt nhìn về phía cô gái trẻ đẹp đứng

bên cạnh sếp lớn nhà mình.

“Em thích ăn gì?” Ngụy Sở

đeo một đôi găng tay, sau đó xoay người hỏi Tô Nhạc, vẻ mặt dường như đã lấy lại

tinh thần từ lần đả kích trước đó.

“Tô Nhạc, chị thích cái

gì có thể tới bên kia lấy.” Trần Húc đi tới, đưa cho Tô Nhạc một cái đĩa và một

cái kẹp thức ăn, anh chỉ chỉ vào một căn phòng thủy tinh cách đó không xa,

trong đó dường như cũng bày biện các loại rau và trái cây, Tô Nhạc chỉ những

thứ trên bàn: “Còn những thứ này?”

“À, khẩu vị mỗi người mỗi

khác, gọi nhiều một chút cũng tốt.” Trần Húc cười hì hì nói: “Dù sao đại ca là

chủ chi, chị không cần tiết kiệm thay anh ấy.”

Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đứng

cách đó ba bước, vội ho một tiếng: “Anh có cần thẳng thắn trước mặt sếp như thế

không?” Nếu ông chủ công ty cũ của cô biết nhân viên lãng phí như thế, nhất

định sẽ phun ra lửa.

“Không sao, đại ca anh ấy

quen rồi.” Trần Húc nhún vai, xoay người cầm lấy mấy xâu cánh gà và thịt bò,

vừa ngâm nga hát vừa đi về hướng bếp nướng.

Tô Nhạc không đi về phía

căn phòng kia, mà trực tiếp chọn vài món trên bàn đặt vào đĩa, sau đó đưa tới

trước mặt Ngụy Sở: “Em muốn cho nhiều cay một chút.”

Ngụy Sở cầm lấy cánh gà

trên đĩa, vừa quệt tương vừa gật đầu: “Được, đúng rồi, nếu em thích ăn nấm

hương nướng thì lấy một ít lại đây, chúng ta làm rau nướng.”

Những lời này vừa nói

được hai phút, trên bếp nướng đã có thêm đủ loại nấm hương, đậu khô, nấm rơm,

chiếm hơn một nửa cái bếp nướng.

Chỉ chiếm được một góc

bếp, Trần Húc uất ức nhìn sếp nhà mình hóa thân thành ông chồng hoàn hảo, rồi

lại nhìn Tô Nhạc một tay cầm đĩa, một tay cầm lê gặm, lắc đầu thở dài trong

lòng, nhìn tình hình này của sếp, khi lấy được Tô Nhạc rồi nhất định là chẳng

có quyền hành gì. Ở thời đại này, phụ nữ càng ngày càng quý giá, còn đàn ông

bọn họ như cỏ đuôi chó trên mặt đất, lại còn phải tự vẫy đuôi nữa.

“Ớt.” Ngụy Sở mở miệng.

Tô Nhạc đưa ra, Ngụy Sở

cười nhận lấy, sau đó rắc đều lên trên xiên thịt, rồi lại quệt một lớp nước

tương, đặt lên trên bếp nướng, hai người phối hợp rất nhịp nhàng, khiến cho

người cô đơn là Trần Húc ở bên cạnh nhìn mà khó chịu.

Sự ăn ý của hai người quá

mức bắt mắt, vì vậy mấy người đang nướng đồ ăn ở bên cạnh đều lơ đãng đi qua hai

người mấy lần, sau đó cười cười, không nói gì, chậm rãi bỏ đi.

Người đàn ông mặc tạp dề,

đeo găng tay kia là ai?

Chính là cái kẻ cười thì

nham hiểm, không cười thì hù chết người, con hồ ly trong giới doanh nhân đó

sao? Thế giới này rốt cuộc điên khùng đén mức nào, ngay cả loại hồ ly như sếp

lớn nhà mình cũng có thể biến thành con chó trung thành trước mặt một người phụ

nữ không tính là quá xinh đẹp?

Nhìn thái độ của người ta

đối với sếp thật bình tĩnh, nhìn người ta đứng bên cạnh gặm hoa quả một cách đương

nhiên, nhìn sếp lớn đã phải làm c* li mà còn cười đến mức tỏa hào quang, nhìn

lâu hơn chắc chắc sẽ mù mắt. Các nhân viên yên lặng thu hồi ánh mắt, nhìn thịt

nướng nửa sống nửa chín trong tay, rồi lại nhìn xiên thịt dê tỏa ra mùi vị mê

người trong tay sếp, lau khóe miệng, lại đổi một xiên thịt khác, tiếp tục

nướng.

“Nướng xong rồi, em ăn

thử đi.” Ngụy Sở cầm lấy một xiên thịt dê, đưa tới bên miệng Tô Nhạc, Tô Nhạc

đưa tay định cầm, kết quả là xiên thịt kia lại dời đi, Tô Nhạc liếc mắt nhìn

Ngụy Sở.

“Bên trên rất nhiều dầu,

em nếm thử trước đã.” Ngụy Sở cố chấp đưa xiên thịt dê tới bên miệng Tô Nhạc,

Tô Nhạc nhìn nụ cười ôn hòa kia của Ngụy Sở, lại nhìn xiên thịt dê có vẻ rất

ngon lành, cuối cùng cô bám lấy tay Ngụy Sở, cúi đầu cắn một miếng.

Trần Húc ở bên cạnh nhìn

găng tay chống dầu mỡ trên mặt bàn, khóe mắt giật giật, nghiến răng một cái,

cắn đứt miếng cánh gà.

Đại ca, anh có còn thủ

đoạn nào vô liêm sỉ hơn nữa được không?

Quả nhiên là người lợi

hại trên thương trường, trong tình cảm, thủ đoạn cũng phải khiến người ngoài

ngưỡng mộ.

“Rất ngon.” Tô Nhạc nuốt

xuống thịt dê nóng hổi, vừa đưa tay quạt đầu lưỡi, vừa gật đầu: “Tay nghề của

anh đúng là rất tốt.” Có tiền, lại đẹp trai, lên được phòng khách, xuống được

phòng bếp, có thể xách gạo, lại có thể trải giường chiếu, người đàn ông như vậy

đúng là cực phẩm trên thế gian, chẳng trách có nhiều phụ nữ thích anh như vậy.

“Em thích là tốt rồi.”

Ngụy Sở đặt những xiên đã nướng xong lên bàn, hai người ngồi xuống cạnh bàn,

Ngụy Sở cầm đôi găng tay bên cạnh lên, nhíu mày nói: “Anh đã nhớ là có thứ này,

vì sao vừa rồi lại không thấy nhỉ?”

Trần Húc quay đầu, đại

ca, anh có thể nói dối không chớp mắt như vậy sao?

Khi đã ăn thịt nướng

xong, mọi người đều ngồi ở những dãy bàn lộ thiên uống trà nói chuyện phiếm, Tô

Nhạc ngồi cùng giám đốc phòng kế hoạch, hai người vừa uống trà vừa bàn chuyện

hợp tác, không chú ý rằng Ngụy Sở đã không còn ở bên cạnh nữa.

“Gần đây đồ uống đều có

xu hướng tăng giá, nhưng Bách Sinh chúng tôi vì nguyên nhân thị trường nên sẽ

không tăng giá.” Tô Nhạc nghiêm túc nói: “Về điểm này, hy vọng có thể giúp được

chuyện gì đó trong quá trình lên kế hoạch.”

“Đương nhiên.” Giám đốc

Dương của phòng kế hoạch hiểu được sự lựa chọn này của Bách Sinh, tuy không

tăng giá nhất thời sẽ không thể thu được lợi nhuận như những công ty khác,

nhưng đối với việc mở rộng thị trường lại vô cùng có lợi, chỉ là, trong xu thế

tăng giá hiện nay mà Bách Sinh vẫn có thể đứng vững dưới áp lực, chuyện này coi

như cũng có bản lĩnh.

Hai người nói chuyện một

lúc lâu, bên cạnh đột nhiên lại xuất hiện một thứ gì đó lông lá bù xù, cô

nghiêng đầu qua nhìn, đúng là một con thú bông mập mạp, con chim mũm mĩm đang

rũ đôi cánh nho nhỏ xuống, có vẻ vô cùng đáng yêu.

Giám đốc Dương thấy sếp

nhà mình lại bắt đầu theo đuổi bạn gái, rất thức thời mà mượn một cái cớ bỏ đi,

đi thật xa rồi mới quay đầu lại vuốt cằm lẩm bẩm: “Chiêu nay của sếp sao lại

giống chiêu dỗ bạn gái của thằng cháu học cấp ba của mình thế nhỉ?” Suy nghĩ

một lát, cảm thấy sếp nhà mình phải thủ đoạn hơn học sinh phổ thông, nên anh

lắc đầu bỏ đi.

Trần Húc đi cùng với Ngụy

Sở lại thầm hoảng sợ, thật không ngờ vì con gấu bông này mà sếp có thể cầm súng

hơi lên liên tục bắn rất nhiều lần mới có thể đổi được. Loại việc chỉ học sinh

trung học mới làm này mà sếp cũng tự hạ giá trị bản thân để làm, rốt cuộc vị

trí của Tô Nhạc trong lòng sếp lớn đến thế nào?

“Cảm ơn.” Tô Nhạc đoán

rằng Ngụy Sở muốn tìm lại lòng tự trọng đã mất từ buổi sáng nên cô cười ôm lấy

con thú bông, vừa kéo một cái cánh nhỏ vừa nói: “Em đang nghĩ mình thiếu một

con gấu bông đáng yêu.”

“Em thích là tốt rồi.”

Ngụy Sở ôn hòa nói xong câu này, đã nghe roẹt một tiếng, cái cánh nhỏ trên

người con chim mập mạp bị Tô Nhạc kéo rách hơn một nửa, một phần còn dính trên

người, phần còn lại đang đong đưa trong gió, nhúm bông từ trong lỗ thủng thò ra

ngoài.

Ngụy Sở: …

Tô Nhạc bình tĩnh để cái

cánh vào chỗ cũ, cười gượng nói: “Về nhà khâu lại là được, vừa rồi em hơi mạnh

tay một chút.” Tuy chất lượng kém là nguyên nhân chủ yếu, nhưng thấy mặt mũi

người ta đã bị giẫm nát, cô không đành lòng giẫm thêm một cước, hơn nữa người

ta có lòng tốt tặng cho mình, trong tình huống hiện tại, cô thật sự không nỡ

nhìn gương mặt tuấn tú của Ngụy Sở lại càng lộ vẻ khó xử.

Thật sự là thê thảm không

biết để đâu cho hết, khóe miệng Trần Húc giật giật, anh nhớ chất lượng quà tặng

ở khu nghỉ dưỡng trung tâm này vốn rất tốt, sao vừa mới kéo đã bị bung ra, số

phận này đúng là quá mức xui xẻo rồi.

“Không sao, lần sau anh

lại đổi cho em là được.” Ngụy Sở cười mà vẻ mặt biến sắc, những ngón tay cầm

tách trà cũng bắt đầu trắng bệch.

“Ha ha, vâng.” Tô Nhạc

cười cứng nhắc, yên lặng nói thầm trong lòng, Ngụy đại thần, anh cần gì phải

khó dễ với mấy con gấu bông như thế, đừng giãy dụa vô ích, đây là số mệnh rồi.