Trước
Sau

Nữ nhân tới cửa

Yên lặng, thực yên lặng.

Trong nhuyễn kiệu hoa lệ, Bắc Tiểu Lôi ngồi đối mặt với Dạ Tinh Thần, trừng

mắt nhìn hắn, hung hăng mà nhìn chằm chằm hắn, tên nam nhân họa thủy

này, nếu như hắn thực dám trèo tường, lấy tiểu lão bà, xem nàng thu thập hắn như thế nào.

Dạ Tinh Thần lười biếng dựa vào giường êm,

đem cái nhìn chằm chằm của Bắc Tiểu Lôi trở thành không khí. Híp mắt

lại, một bộ dáng buồn ngủ mông lung. Hiện tại nhớ tới kể từ sau khi có

Bắc Tiểu Lôi ở bên người, thời gian ngủ của hắn luôn rút ngắn lại.

“Này, ngươi là heo à, suốt ngày chỉ muốn ngủ ngủ ngủ.”

Trong lòng giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, Bắc Tiểu Lôi cố giữ nụ

cười, nhìn vào Dạ Tinh Thần liền muốn đánh người, chết tiệt, sớm biết

như thế nàng đã không cùng lão nương giận dỗi, theo hắn chạy tới cái nơi quái quỷ này.

Dạ Tinh Thần mở mắt ra, mắt sáng mông lung nhìn vào nàng, cực kỳ nghiêm túc nói.

“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lấy Tuyết Hàm.” Nàng ấy không phải vì chuyện này mà tức giận sao? Bản thân vốn đã không muốn thành thân cùng Tuyết

Hàm, cho nên không tội gì phải tức giận.

“Ngươi dám lấy, ta liền độc chết ngươi.” Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn hắn, nghĩ rằng hắn cũng không có lá gan đó.

“Tùy nàng vậy.” Dạ Tinh Thần lắc lắc đầu, hung hãn như vậy, cũng không cần mình đi lo lắng cho nàng.

“Vương gia, đến phủ rồi.” Cỗ kiệu hạ xuống, thị vệ bẩm báo.

Bắc Tiểu Lôi oán hận liếc hắn một cái, bàn tay một phen vén lên màn kiệu, lửa giận sôi trào, hướng Vương phủ đi đến.

“Vương gia, Vương phi đây là làm sao vậy?” Quản gia đi đến bên kiệu, nghênh

đón Dạ Tinh Thần, chỉ vào bóng lưng nổi giận đùng đùng của Bắc Tiểu Lôi, hỏi.

“Đổ thùng dấm chua rồi.” Dạ Tinh Thần cười.

“Hèn chi.” Quản gia hiểu biết gật đầu, đột nhiên biến sắc. “Nguy rồi, xem ra Vương phi còn muốn đổ thùng dấm chua một lần nữa.”

“Làm sao vậy?” Dạ Tinh Thần nhìn biểu tình quản gia, có dự cảm xấu.

“Tô tiểu thư tới, đang ở phòng khách.” Quản gia cúi thấp đầu, trả lời.

“Ai bảo ngươi để nàng ta đi vào?” Dạ Tinh Thần vừa nghe đến Tô Tâm Nhu đến

đây, khuôn mặt tuấn tú cũng đổi màu. Có trời mới biết Tô Tâm Nhu kia có

bao nhiêu khó đối phó, cũng đã nói cho nàng ta biết bản thân mình đối

với nàng ta không có hứng thú, nàng ta còn dây dưa làm phiền mình, chưa

thấy qua nữ tử có da mặt dày như vậy, quả thật là không hiểu được rụt rè là gì.

“Nô tài—“ Quản gia á khẩu, hắn còn không phải cho rằng

Vương gia bọn hắn phải ở trong cung dùng cơm xong mới trở về sao? Tưởng

rằng Tô tiểu thư chờ một lát sẽ đi.

“Nô cái gì mà nô. Còn không

mau vào xem.” Dạ Tinh Thần sải bước đi nhanh, ngày hôm nay Bắc Tiểu Lôi

một bụng lửa giận, Tô Tâm Nhu kia đến không thể nghi ngờ là chịu bị

chuốc lấy phiền nhiễu. Nhưng mà nàng ta cũng là nữ tử lợi hại, nếu như

hai người phát sinh vướng mắc. Chỉ sợ mẫu hậu đối với Tiểu Lôi lại càng

bất mãn, nói không chừng còn không quan tâm đến ý nguyện của mình mạnh

mẽ đem Tuyết Hàm đến Vương phủ.

“Này, ngươi là từ nơi nào chạy tới?”

Quả nhiên, hai người mới vừa đến đại sảnh, đã nghe được thanh âm sang sảng

của Bắc Tiểu Lôi. Vội vàng đi vào liền thấy, Bắc Tiểu Lôi đang hai tay

chống eo, tức giận trừng mắt nhìn Tô Tâm Nhu đang ngồi. Mà Tô Tâm Nhu

kia một bộ sa y màu xanh nhạt, nội y màu trắng, phơi bày ra b* ng*c da

thịt tuyết trắng, mị nhãn như tơ, mang theo khiêu khích nhìn vào Bắc

Tiểu Lôi.

“Ngươi lại từ nơi nào xuất hiện?” Tay Tô Tâm Nhu vén

lên sợi tóc, phong tình vạn chủng. Mắt liếc lên Bắc Tiểu Lôi, mang theo

địch ý.

“Tô tiểu thư, không biết ngươi đến trong phủ ta có chuyện gì?” Dạ Tinh Thần tiến vào, đi đến bên người Bắc Tiểu Lôi.

“Vương gia.” Tô Tâm Nhu vừa nhìn thấy Dạ Tinh Thần, hai tròng mắt sáng ngời,

tao nhã mà đứng lên, hướng hắn phúc thân. Ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực

theo dõi hắn. “Thiếp nghe nói Vương gia đã trở lại, đặc biệt tới thăm

chàng một chút.” Nói xong, ánh mắt quyến rũ hướng tới Dạ Tinh Thần, đưa

thu ba(1).

“Đa tạ Tô tiểu thư quan tâm, sắc trời không còn sớm,

ngươi có nên trở về phủ hay không.” Dạ Tinh Thần giả bộ không thấy đôi

mắt quyến rũ của nàng ta, nhìn ngoài cửa sổ nói. Bắc Tiểu Lôi thấy Tô

Tâm Nhu ý vị phóng ra mị hoặc về phía Dạ Tinh Thần, lửa giận nơi đáy mắt càng cháy càng mãnh liệt, nắm chặt Dạ Tinh Thần giận dữ hỏi.

“Này, nàng ta là ai?”

______________________________________

(1) Thu ba: mắt long lanh như sóng nước mùa thu.