Trước
Sau

Chương 20

Đào nhạc không thể hiểu được, có phải kiếp trước mình đã mắc nợ Tô

Dịch Văn hay không nữa, đến viện kiểm sát cũng đụng phải anh ta. Được thôi, anh

ta là một kiểm sát viên, cô không có ý kiến, ở thành phố B này từ huyện cho đến

tỉnh không phải chỉ có một cái viện kiểm sát, cô cho rằng chỉ cần tốt nghiệp

xong là mãi mãi sẽ không còn chạm mặt với con người này nữa, không ngờ rằng lại

ứng với câu nói kia —— oan gia ngõ hẹp.

Lúc này bầu không khí trong phòng công tố hình như không được bình

thường, lại nhìn đôi nam nữ trước mắt, sắc mặt khác nhau. Người đàn ông thì cười

dịu dàng như gió xuân, nhưng người con gái thì lại trừng mắt nhìn, nghiến răng

nghiến lợi.

Ông dượng bị gạt sang một bên nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng, “Thì

ra hai đứa biết nhau à.”

Tô Dịch Văn quay đầu, cười nói, “”Đúng ạ, Đào Nhạc là sinh viên của

cháu ạ.”

“Cũng chẳng phải sinh viên gì cả.” Đào Nhạc vội vàng bác bỏ, “Lúc đó

anh ta là thầy hướng dẫn luận văn cho cháu được hơn hai tháng, sau đó thì trốn

mất biệt.”

Tô Dịch Văn vẫn chỉ mỉm cười, biết cô để ý chuyện này, rất khó chịu

với sự xuất hiện của mình.

“Tiểu Nhạc, không thể nói chuyện như vậy, thầy Tô của cháu cũng là

một kiểm sát viên, chỉ là tạm thời đến trường cháu, công việc chính của cậu ấy

vẫn là nơi đây.”

Đào Nhạc còn chưa kịp nói, Tô Dịch Văn đã châm chọc, “Kiểm sát Hứa,

Đào Nhạc đến phòng nào thế ạ.”

“Đến phòng khiếu kiện, tôi nghĩ cháu nó sắp thi làm nhân viên công

vụ, thế nên mới sắp xếp một công việc an nhàn cho cháu.” Dượng giải

thích.

“Hả? Em định thi làm nhân viên công vụ?” Tô Dịch Văn nhìn Đào Nhạc

cười.

Lại là giọng điệu này, hỏi một câu khiến cả người cô chẳng dễ chịu

chút nào. Bà đây thi nhân viên công vụ thì mắc mớ gì tới anh, sao coi thường

người ta quá vậy! Nhưng ở đây có nhiều người, vẫn nên giữ thể diện cho dượng, cô

không thể làm như thế, chỉ có thể gật đầu trả lời một tiếng.

“Vậy sau này nếu có chuyện gì không hiểu, nhớ phải tới hỏi thầy đó

nha.”

Tô Dịch Văn chủ động săn đón Đào Nhạc như vậy, trong mắt cô thấy anh

thật đúng là một tên tiểu nhân gian xảo, cô sẽ không nhảy vào hố lửa

đâu.

Nhưng dượng lại không nghĩ thế, còn nhiệt tình đồng ý đề nghị của Tô

Dịch Văn, “Đúng đúng, Tiểu Nhạc à, sau này ở đây nếu dượng không có thời gian

giúp đỡ con, con phải nhớ tìm đến thầy nha.”

Đào Nhạc đành phải nhận lệnh, tục ngữ nói rất hay, người ở dưới mái

hiên không thể không cúi đầu, là cô tự xông vào đại bản doanh của người nào đó,

sau này phải làm thế nào cần phải suy nghĩ kĩ hơn rồi tính tiếp.

“Được rồi, cửa bên phòng tố giác vẫn chưa mở hả ?”

Đào Nhạc gật đầu, “Dạ đúng ạ, thứ hai mọi người không đi làm

sao?”

Tô Dịch Văn sáp lại gần, “Tôi nhớ chìa khóa ở chỗ chị Triệu, không

phải hôm nay chị ấy bắt đầu nghỉ sinh sao?”

“Ôi, thật đúng là, hôm qua chị ấy còn đến chào tôi một tiếng, tôi lại

quên mất.” Dượng nhìn đồng hồ, “Như vậy đi Tiểu Nhạc, để dượng gọi điện hỏi,

trong phòng chắc phải có ai giữ chìa khóa.”

Đào Nhạc bất đắc dĩ, ngày đầu tiên đi làm đã không thuận lợi, làm phí

công cô dự định sẽ gây ấn tượng tốt với mọi người trong phòng làm việc, cho nên

cô mới phải đi sớm như vậy. nói đến cùng là do lúc bước ra khỏi cửa không có

cúng thần, mới khiến cô gặp phải tên Tô Dịch Văn cầm thú này! Nghĩ đến lúc đầu

sao cô lại quên mất nghe ngóng xem anh ta ở viện kiểm sát nào, thật là thất sách

mà, những gì cô nghĩ ra đều không thể làm rồi.

Lại nhìn Tô Dịch Văn, trong mắt anh ta có chút kì dị, cứ nhằm chằm

chằm cô. Tinh thần Đào Nhạc không yên, rụt vai lùi lại núp sau lưng dượng, sợ Tô

Dịch Văn sẽ xông lên, hành động này làm người nào đó nhướng mày.

“Được được, tôi biết rồi.” Dượng cúp điện thoại quay lại thấy Đào

Nhạc đang núp sau lưng mình, thấy thật buồn cười, “Con như vậy là làm sao

hả?”

Đào Nhạc phản ứng, “Dạ, không có gì ạ.”

Dượng cũng không để ý, nói với Tô Dịch Văn, “Chìa khóa ở chỗ của Tiểu

Trương, cô ấy quên mất, bây giờ cũng sắp đến giờ, Dịch Văn, hay là cậu đưa Tiểu

Nhạc đi tiếp giùm tôi, bây giờ tôi phải đi rồi.”

Đào Nhạc vẫn chưa kịp nghe rõ là chuyện gì, đã thấy Tô Dịch Văn cười

đồng ý, “Được thôi, chú đi đi ạ.”

Dượng vỗ vỗ vai Đào Nhạc, “Tiểu Nhạc, dượng đã nhờ cậy hết mọi người

trong phòng rồi, con phải để ý một chút, dượng đi đây.”

Đào Nhạc lơ mơ chẳng hiểu gì cả, một câu cô cũng không hỏi đã thấy

dượng cầm theo túi công văn bước đi.

Chỉ nghe thấy tên cầm thú nào đó đang đứng bên cạnh bắt đầu kiêu

ngạo, “Vậy chúng ta cũng đi xuống thôi, tôi sẽ đưa em đi tìm hiểu thông thuộc

môi trường làm việc.”

Đào Nhạc kéo anh lại, “Anh đợi chút, dượng của tôi đi đâu

vậy?”

“À, kiểm sát Hứa phải đi gấp đến tòa án, hôm nay chú ấy phải lên

tòa.

Hèn chi, Đào Nhạc nghiêm mặt, “Tự tôi xuống là được rồi, không dám

làm phiền kiểm sát Tô ạ.”

Vừa nghe “Kiểm sát Tô”, nụ cười trên mặt anh càng rạng rỡ, “Không

sao, đúng lúc tôi đang rảnh, dù gì sau này chúng ta cũng là đồng nghiệp rồi, tôi

là trưởng bối phải quan tâm đến hậu bối là đương nhiên thôi.”

“Ai là hậu bối của anh, bớt nhận thân thích lung tung đi!” Đào Nhạc

tức giận nói.

“Nói như vậy không chính xác, nếu như hai người chúng ta thật sự trở

nên thân thích thì làm thế nào.” Vẻ mặt Tô Dịch Văn trở nên bí

hiểm.

Đào Nhạc liếc mắt, “Cho dù là đến ngày tận thế, chúng ta cũng không

trở thành thân thích được!”

Hai người ầm ĩ cả gian phòng, cảnh tượng thế kia thật khiến cho những

người trong phòng công tố phải mở rộng tầm mắt. Sau cùng bà chị kia còn nhiều

chuyện một câu, “Ôi, mọi người nói xem có phải Tô Dịch Văn thay đổi tính tình

rồi không, bình thường cũng không có nói nhiều như vậy.”

Cũng có người không nghĩ vậy, “Cô không nghe bọn họ nói chuyện sao,

cô gái đó là sinh viên của cậu ấy.”

“Sinh viên mà ăn nói như vậy với thầy giáo sao?”

“Mấy đứa trẻ ngày nay có gì mà không thể nói chứ, kiến thức nông

cạn.”

Đương nhiên Đào Nhạc không biết ngày đầu tiên đi làm đã trở thành đối

tượng quan tâm của mọi người, bây giờ cô đang nghĩ là con gái phải biết tùy cơ

ứng biến, cho nên chỉ có thể đi theo Tô Dịch Văn một cách bắt buộc đến phòng

trình diện.

Bộ phận khiếu kiện này nói trắng ra là công việc tiếp nhận các báo

cáo, đơn kiện, khiếu nại v.v…, thực ra chỉ cần không có vụ án, thì bình thường

cũng được xem là nhàn hạ, nếu không phải nhờ sự sắp xếp của dượng, thì người như

cô đây cũng không có được cái công việc ‘phức tạp’ này

Cửa phòng đã mở, bên trong cũng có người, đếm thì thấy có khoảng mười

người, đa số đều là mấy bà cô thế hệ 6X. Ở viện kiểm sát, công việc chắc chắn

của những người 8X có hai loại.Một là thực tập sinh, đại khái là làm các hồ sơ

giống như văn kiện, nhưng lại không có tiền lương, hai là thi làm nhân viên công

vụ, ở phòng khiếu kiện hoặc chống th*m nh*ng, đây là công việc tốt. Đào Nhạc

thuộc dạng đi cửa sau, nên đến phòng nào cũng như nhau, dù sao cô cũng là làm

công việc giấy tờ, tiền lương đầy đủ, chẳng qua là không có biên chế, có vẻ như

danh bất chính ngôn bất thuận.

Đúng lúc một phụ nữ trung niên từ trong phòng đi ra, thấy hai người

bọn họ liền cười nói, “Ôi chao, kiểm sát Tô, cơn gió nào đã đưa cậu đến đây

thế?”

Tô Dịch Văn mỉm cười, “Trưởng phòng Vu, chị còn ở đó mà đùa với em,

như vậy cũng không làm em bối rối đâu nha.”

Đào Nhạc lén nhìn Tô Dịch Văn, miệng lưỡi nhà quan của anh ta thật

không tệ, có tiền đồ.

“Được rồi được rồi, bớt ba hoa đi.” Trưởng phòng Vu vẫy tay, nhìn Đào

Nhạc, “Đây là…cháu gái của kiểm sát Hứa sao?”

“Đúng vậy, kiểm sát Hứa không thể đi, nên em đưa cô ấy đến đây, sau

này nhờ chị chiếu cố một chút.”

Tô Dịch Văn nói rồi đẩy đẩy Đào Nhạc, cô lập tức phản ứng, gọi một

tiếng trưởng phòng.

“Đừng có gọi trưởng phòng này nọ, cứ gọi một tiếng chị là được rồi.”

Ấn tượng của trưởng phòng Vu với Đào Nhạc hình như rất tốt, liền nói với Tô Dịch

Văn, “Em yên tâm đi, kiểm sát Hứa cũng giới thiệu với chị rồi, chị thấy con bé

này rất lanh lợi, sẽ không để con bé chịu thiệt đâu.”

Nghe hai người này nói chuyện, sao Đào Nhạc cảm thấy công việc này

giống như là đi đánh giặc vậy. Nhưng theo cách nói của mẹ cô, bất kì việc gì nên

giữ trong lòng đều không sai, sự đấu đá ở các cơ quan đơn vị thời nay ngày càng

nhiều, cô vẫn là biết khôn mà giữ mình cho tốt.

“Cậu có việc thì đi trước đi, tôi sắp xếp công việc cho cô ấy một

chút.”

Thấy trưởng phòng đảm bảo như vậy, Tô Dịch Văn cũng yên tâm, nhìn Đào

Nhạc nói, “Nhớ nghe lời của trưởng phòng Vu, có chuyện gì thì đến tầng bốn tìm

tôi, ngoan một chút nha.”

Anh ta đem cô trở thành một đứa con nít à, giọng điệu gì đây chứ,

thấy đôi mắt hoa đào của Tô Dịch Văn lóe sáng, Đào Nhạc cũng đỏ mặt cho hợp lòng

ai đó, may mà tên cầm thú thấy hài lòng một lát sau cũng rời đi.

Nói đến trưởng phòng Vu đúng là một bà chị rất tốt, cũng có thể chị

ấy nể mặt dượng và Tô Dịch Văn mà công việc của Đào Nhạc rất đơn giản, chỉ là

chỉnh lý những đầu mối báo án, sau đó lưu vào máy tính sắp xếp thành dữ liệu,

nếu có người dân đến thăm hỏi vụ án, cô cũng nhận nhiệm vụ tiếp đãi họ. Sắp xếp

một chút thì đã đến trưa, Đào Nhạc nhanh chóng quen thuộc công việc của mình,

làm việc rất tiến bộ, cô biết mình là người mới, chuyện gì cũng phải khiêm tốn,

phải biết học tập mấy vị tiền bối ở nơi này.

Công việc này chỉ để đối phó, Đào Nhạc đang rầu rĩ chính là chuyện

tiền bạc, mẹ quyết tâm để cô tự gánh vác học phí, vì vậy sinh hoạt phí cũng rất

cần phải có kế hoạch. Nhẩm tính thì cô cũng còn tiền sinh hoạt tiết kiệm trong

thẻ suốt bốn năm, nói kiểu gì cũng còn vài ngàn tệ, cộng thêm tiền thưởng luận

văn và hai tháng lương ở viện kiểm sát, miễn cưỡng cũng có thể đóng nổi học phí

cho năm đầu tiên.

Về phần những khoản chi tiêu khác, ví dụ như tiền ăn…

“Tiền ăn không cần lo lắng.”

Đào Nhạc lẩm bẩm, nghĩ tới ở viện kiểm sát có điểm này là tốt nhất,

ăn cơm miễn phí ở căn tin. Vừa nghĩ, tay cô vừa lấy một bát canh trứng (*) cuối

cùng, không ngờ ngay lúc ấy còn có một bàn tay khác đang vươn tới.

Đào Nhạc ngẩng đầu, thấy ngay đôi mắt hoa đào, á, cô gặp phải ai đây,

thì ra là tên cầm thú. Nói cho cùng thì căn tin cũng nằm trong viện kiểm sát,

chạm mặt ngay buổi cơm trưa cũng là điều bình thường.

Lúc này tay hai người đều đặt trên tay cầm của bát canh, Đào Nhạc ra

sức, cười nói, “Có vẻ là tôi lấy nó trước, thưa kiểm sát Tô.”

Tô dịch Văn cũng không buông tha, nhướng mày, “Em cũng nói là ‘có vẻ’

mà, sao tôi thấy giống như chúng ta cùng lúc lấy vậy.”

“Mắt nào của anh thấy? có biết phải kính già yêu trẻ không

hả?”

“Đúng rồi, kính già, vậy cho tôi đi.”Tô dịch Văn bắt đầu chơi xỏ, anh

thật muốn xem cô nhóc này làm sao phản kháng đây.

Đào Nhạc tức giận lại càng ra sức, không cẩn thận làm bát canh trứng

tạt vào tay Tô Dịch Văn, có thể là nóng quá, anh nhíu mày đành phải buông tay.

Đào Nhạc cười nham hiểm, lợi dụng cơ hội giật lấy bát canh rồi bước qua một bên,

đừng trước mặt người nào đó uống một hơi hết sạch, cô mặc kệ có nóng hay không,

dám giật đồ trong tay bà hả,đúng là muốn chết đây mà!

Thấy Tô Dịch Văn không nói câu nào mả chỉ lo trừng mắt nhìn cô, Đào

Nhạc rất đắc ý, vung vung cái bát không, “Thật ngại quá kiểm sát Tô à, làm anh

bị phỏng rồi phải không?”

Tô Dịch Văn nâng bàn tay lên, mu bàn tay phỏng đỏ, cuối cùng anh lại

cười một cái, “Không sao, kính già yêu trẻ, tôi thật sự ‘yêu’ cái sự ‘trẻ con’

này của em!”

Cái gì mà yêu với chả không yêu, Đào Nhạc muốn buồn nôn, cầm lấy hộp

đựng cơm đang định bước đi, liền thấy chú đầu bếp căn tin mang ra nồi canh trứng

mới, hóa ra không phải là bát cuối cùng à?

Tô Dịch Văn cười thành tiếng, đủng đà đủng đỉnh bưng một bát tới gần

Đào Nhạc, khẽ nghiêng người, “Không biết bát canh em vừa uống vội khi nãy có

nóng không vậy?”

Sao không nóng được chứ, khi nãy cô chỉ làm tàng một chút, bây giờ bị

anh châm chọc, miệng tức muốn bốc lửa.

“Cảm ơn anh đã quan tâm!” Đào Nhạc quay đầu, thở phì phì bước ra khỏi

căn tin, cùng với loại người này ăn cơm chung chỗ nhất định sẽ khó tiêu hóa, cô

thà về phòng làm việc ăn còn ngon hơn.

Quả nhiên, cô thật sự ăn không tiêu.

Không biết có phải là không hợp với phong thủy ở viện kiểm sát, hay

là bị bát canh trứng hạ nhục người khác kia làm hại, từ chiều giờ bụng cô đau

như bị giảo hình( hình phạt treo cổ). Cả người toát mồ hôi lạnh, cô thật sự chịu

không nổi phải chạy tới WC.

Thế mà, Đào Nhạc tuyệt đối không ngờ tới, tầng một rõ ràng không có

WC nữ. Sao có thể như vậy chứ, không phải có hai buồng nam và nữ sao, tại sao

chỉ có hình cái đầu nam giới thôi?

Cô chưa từ bỏ ý định, lại chạy lên một tầng nữa, lại chỉ có WC nam.

Hay lắm, đúng là bị trúng tà mà, cái viện kiểm sát này sao lại trọng nam khinh

nữ như thế chứ. Ngay cả WC nữ cũng không chịu xây, bụng cô càng ngày càng đau,

Đào Nhạc lại ráng leo tiếp một tầng, vẫn chỉ có WC nam, trời ơi, ai có thể nói

cho cô biết WC nữ nằm ở đâu không!

Bám vào thành cầu thang bước lên tầng bốn, nếu như lên tầng này mà

không có nữa, lẽ nào cô phải xông vào WC nam? Đang nghĩ vậy, Đào Nhạc ôm bụng

xông thẳng tới trước, không ngờ đụng phải một người ngay góc hành

lang.

“Ây da!” Đầu cô hình như đụng phải tấm sắt, đau đến nỗi sao vàng lấp

lánh.

“Em bị sao vậy?”

Có người đỡ lấy cô, giọng nói rất quen thuộc, vừa nhìn một cái, sao

lại là Tô Dịch Văn nữa!

Đào Nhạc thụt lui hai bước, tình hình này không thích hợp để tranh

cãi, cô thấp giọng hỏi, “WC nữ ở đâu vậy?”

“WC nữ?”

“Nói thừa, tôi là nữ chẳng lẽ lại chạy vào WC nam à.”

Tô Dịch Văn cười cười, chỉ ra phía sau, “Không phải ở đằng kia

sao.”

Đào Nhạc bước đến, quả thật là hình đầu nữ giới, tạm thời mặc kệ

nguyên nhân gì, trước tiên phải giải quyết chuyện đại sự rồi tính tiếp. Cô thở

dài một hơi, cũng không thèm để ý tới hình tượng, Tô Dịch Văn muốn cười thì cười

đi.

Nghe tiếng nước dội ào một cái, cuối cùng Đào Nhạc cũng thở phào nhẹ

nhõm đi ra, lần sau không dám uống canh vội vàng hoặc là bất cứ thứ gì mà Tô

Dịch Văn chạm vào đều có thể mang mầm bệnh, chắc vì vậy nên cô mới chật vật thế

này.

Rửa sạch tay bước ra ngoài, thấy Tô Dịch Văn vẫn đứng đằng kia, một

người đàn ông đường hoàng lại đứng giữ cửa WC nữ, giống b**n th** quá. Đào Nhạc

vốn định làm lơ cứ thế đi qua, lại bị anh kéo lại, quay lại thấy vẻ mặt anh lo

lắng hỏi thăm, “Có phải ăn nhầm thức ăn hỏng không?”

Đào Nhạc gật đầu, bỉu môi, “Không phải do bát canh trứng kia à, biết

sớm không thèm giành với anh rồi.”

Tô Dịch Văn thở dài, “Đáng đời em, ai bảo em làm tàng!”

“Vậy chứ ai bảo anh giành với tôi, giành đồ với tôi hả, bà đây quyết

không để người đó sống dễ dàng!”

“Nhìn không ra em còn có h*m m**n mãnh liệt đó.” Tô Dịch Văn vốn hơi

tức giận, nghe những lời này của cô không hiểu sao trong lòng liền tốt trở

lại.

Đào Nhạc hừ nhẹ, “Đúng thế, vì vậy anh đừng tranh giành đồ gì với

tôi, không thì tôi không khách sáo với anh đâu!”

Tô Dịch Văn cười cười, trực tiếp kéo cô đến phòng công

tố.

Đào Nhạc không hiểu, la lên, “Buông tay ra, anh mang tôi đi đâu vậy

hả?”

“Đừng có ồn ào!” Tô Dịch Văn lớn tiếng át lại, đợi đến khi đứng trước

cửa, “Em đợi ở đây.”

Đào Nhạc cũng bực bội, đổi lại là trước đây anh ta lớn giọng với cô,

cô đâu cần phải giận dữ, nhờ Tô Dịch Văn hung dữ như vậy, cô mới có thể ngoan

ngoãn, thậm chí còn rất nghe lời mà đứng ở cửa.

Đào Nhạc, từ lúc nào mà mày đã trở thành đứa ngu ngốc

rồi!

Không lâu sau, Tô Dịch Văn cầm một lọ thuốc nhỏ đưa cho Đào nhạc,

“Khi về em uống hai lần, sáng một lần, tối một lần.”

Thì ra là thuốc đau bụng, Đào Nhạc cầm lấy lọ thuốc có chút hảo cảm,

trong lòng lại thấy xúc động, hình như là từ đêm bị anh ta ôm rồi trở về kí túc

xá, cũng có lẽ là sớm hơn nữa , cô luôn nhớ đến cái ánh sáng màu vàng ấm áp và

bóng dáng kia, luôn làm cho người khác an tâm.

“Tôi sẽ không nói cảm ơn anh đâu.”cô không dám giương mắt nhìn, chỉ

nói ra câu này rồi vội vã bước xuống lầu

Tô Dịch Văn đứng đó rất lâu, nghĩ đến sự sợ hãi thoáng qua trong mắt

cô, liền cười tủm tỉm.