Trước
Sau

Chương 902

Thím Trương lập tức trợ trận: "Mấy đứa con nít trong thôn dưới quê tôi, cũng không có đói khát như thế, người nghèo chí không nghèo, c.h.ế.t đói cũng không đến cửa nhà khác đòi đồ ăn, không phải ăn mày, con nít tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tất cả đều cần nhờ người lớn dạy, nếu không sao nói con hư tại cha mẹ chứ!”

"Hơn nữa nói câu không dễ nghe, ch.ó nhà tôi còn không đói khát như thế, ăn no nê ở nhà mình, xưa nay không đến nhà khác ăn, toàn bộ nhờ cháu gái của tôi dạy tốt!"

Bà cụ Đường uống một ly trà, lập tức nối tiếp.

Bà ấy và thím Trương kẻ xướng người hoạ, c.h.ử.i Hà Vọng Đệ đến mức không có cơ hội nói, tức giận tới nỗi lỗ mũi sắp phình rộng.

Các bạn hàng xóm tứ cận đều đến đây, thấy là Hà Vọng Đệ thì không cần hỏi chuyện gì đã xảy ra mọi người cũng biết khẳng định là Hà Vọng Đệ chơi xỏ lá.

"Hà Vọng Đệ, cô chừa chút mặt mũi cho con trẻ với ông Hứa nhà cô đi, suốt ngày vì một chút miếng ăn mà ầm ĩ, nhà cô đâu phải đói!"

Triệu Xuân Mai cảm thấy rất mất mặt, sao bà ta lại là đồng hương với những loại người này, quá mất mặt.

"Nhà ai bị đói thế? Nhà tôi ăn rất ngon, hiện tại là Đường Niệm Niệm ỷ thế h.i.ế.p người, thả ch.ó c.ắ.n con tôi, mà tôi không thể thay con lấy lại công đạo sao?"

Hà Vọng Đệ kéo con cái lớn qua, chỉ về phía chiếc quần bị rách vì bị ngã của cô bé, nói: "Nhìn đi, quần đã bị rách, trầy một miếng da, đã đổ máu!"

"Quần bốn đứa bé nhà cô mặc, có đứa nào không rách? Hơn nữa trẻ con cãi nhau ầm ĩ, ngày nào không trầy da nhẹ. Tôi nhớ hồi mùa xuân Phán Nhi nhà cô bị đụng vỡ đầu, rách một lỗ thủng rất lớn, chảy thật là nhiều máu, nhưng cô cũng không đưa Phán Nhi đi bệnh viện, xé vỏ hộp diêm dán vào là xong việc, vẫn là tôi không nhìn nổi nên đưa Phán Nhi đến bệnh viện khâu vết thương!"

Triệu Xuân Mai cười khẩy, nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Hà Vọng Đệ xanh đỏ đan xen, mặt mũi có hơi không dày nổi nữa rồi.

"Hà Vọng Đệ đối xử với bốn đứa con gái không phải đ.á.n.h thì là mắng, còn dữ hơn mẹ kế, từ lúc nào trở nên thương con gái như vậy rồi?"

"Cô ta không phải thương con gái, rõ ràng là muốn lừa bịp đồng chí Đường, không nghe cô ta nói quần bị ngã rách à!"

"Khu gia thuộc có loại người như cô ta ở đây, thật là mắc cỡ đội quần, không biết còn tưởng rằng khu gia thuộc chúng ta đều giống như cô ta!"

Các bạn hàng xóm khác cũng lớn tiếng nghị luận, trong từng câu từng chữ đều là bất mãn cực độ dành cho Hà Vọng Đệ.

Hảo cảm của Hà Vọng Đệ ở khu gia thuộc cực kỳ kém. Cô ta keo kiệt thích chiếm món lời nhỏ, còn tính toán chi li, hơn nữa bốn đứa con gái cô ta giáo d.ụ.c thì vừa lười vừa đói khát, còn sống không vệ sinh, người ở khu gia thuộc thấy là ngại.

Tất cả mọi người đứng về bên Đường Niệm Niệm, thảo phạt Hà Vọng Đệ tập thể.

Mộng Vân Thường

"Xin nhường đường, hắt xì!"

Đường Niệm Niệm bị gió thổi sắp lạnh c.h.ế.t rồi, nhẫn nại lay đám người.

"Ai ôi, Tiểu Đường sao cô ướt vậy?"

Tất cả mọi người giật nảy mình, thế này là té sông à?

"Hắt xì... Đi lên núi hái nấm, không cẩn thận ngã xuống sông, hắt xì..."

Đường Niệm Niệm hắt xì mấy cái liên tiếp, nhìn cũng không nhìn Hà Vọng Đệ, trực tiếp tóm cổ cô ta lên, vung ra ngoài mấy mét.

"Vèo!”

Đầu mọi người đều chuyển động theo bóng dáng của Hà Vọng Đệ, sau một tiếng “bịch”, Hà Vọng Đệ ngã xuống.

Nhịp tim tất cả mọi người hụt mấy nhịp, sức của Tiểu Đường này quá... Hơi lớn.

"Con đó con bé này lại thèm bệnh? Mùa này đào đâu ra nấm, nhanh đi thay quần áo, đã kết hôn rồi còn không khiến bớt lo, ba ngày không đ.á.n.h con là ngứa da!"

Bà cụ Đường không để ý tới Hà Vọng Đệ, tức giận vỗ mấy cái vào người cháu gái, sau đó sốt ruột gọi thím Trương đi nấu nước gừng.

"Tiểu Trương, gừng cô cắt mỏng một chút, nấu thêm một lát, đường đỏ phải bỏ nhiều chút, con bé này không thích mùi gừng!”

"Biết rồi!"

Thím Trương cũng vội vàng đi nấu nước gừng đường đỏ.

Toàn gia bận bịu vắt giò lên cổ, không ai quan tâm Hà Vọng Đệ.

Từ Yến và Hàn Anh cũng quay về rồi, bà cụ Đường bèn bảo thím Trương nấu thêm hai chén.

 

Đường Niệm Niệm thay xong quần áo đi ra, bưng một chén nước gừng đường đỏ lớn uống, vị gừng nồng đậm cay xè khiến cô rơi nước mắt liên tục, thím Trương thế này là bỏ gừng như chưa từng được bỏ đúng không?

Cô bịt lỗ mũi uống cạn nước gừng đường đỏ, hắt xì mấy cái vang tận mây xanh, toàn thân đã dễ chịu hơn.

Hà Vọng Đệ đã bò dậy, lại đi tới cửa, người phụ nữ này rất lớn gan.

Cô ta còn chưa kịp mở miệng, Đường Niệm Niệm đã đi đến trước mặt cô ta, lạnh lùng nói: "Bốn đứa con gái của cô đến nhà tôi đòi ăn, tôi cho, nhưng bọn nó đã ăn xong vẫn không chịu đi, còn muốn cướp thịt của Phúc Bảo và Bách Tuế nhà tôi, con cái nhà cô quá thiếu giáo dục, con cái được dạy dỗ nhà ai sẽ cướp đồ ăn với chó? Nể tình sống chung khu gia thuốc, tôi đã cứu con gái của cô, không có để con cô bị thương, nhưng lần sau con gái của cô lại cướp đồ ăn ch.ó trong nhà tôi thì tôi sẽ không quan tâm c.h.ế.t sống của con cô nữa, còn nữa. Bách Tuế Phúc Bảo nhà tôi từng sống chung với sói hoang, bọn chúng sẽ không chủ động c.ắ.n người, nhưng nằm trong phạm vi miệng bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ không lưu tình!"

"Cô... Cô ỷ thế h.i.ế.p người!"

Hà Vọng Đệ bị khí thế của Đường Niệm Niệm lấn áp, cảm thấy giống như đang bị một tòa núi lớn đè ép, nói cũng nói không nên lời.

"Tôi chỉ là lấy lại công đạo thay Bách Tuế Phúc Bảo nhà tôi, cô nhất định phải hiểu thành ỷ thế h.i.ế.p người, vậy tôi cũng hết cách!"

Đường Niệm Niệm cười mỉa một tiếng, lại tới gần Hà Vọng Đệ hơn chút, từ trên cao nhìn xuống cô ta, giễu cợt nói: "Tôi biết mục đích của cô, muốn tôi bồi thường cho con gái cô một chiếc quần mới, kèm thêm chút đền bù tinh thần, đúng không?"

Hà Vọng Đệ bị đ.â.m trúng tim đen, mặt đỏ lên, mạnh miệng nói: "Tôi… tôi không có nghĩ như vậy, cô đừng vu khống!"

"Được, tôi vu khống cô, cô có đức độ, đại công vô tư, vậy cô gây sự làm cái gì? Vẫn chưa về nhà?"

Đường Niệm Niệm liếc một cái, lười nhác đấu võ mồm thêm với người phụ nữ này, cô càng thích lấy nắm đ.ấ.m phục người.

Nếu con mụ này còn không đi, cô sẽ phải ra nắm đấm!

Hà Vọng Đệ bị chặn họng á khẩu không trả lời được, c.ắ.n răng không cam lòng rời đi. Cách rất xa vẫn nghe thấy tiếng cô ta mắng c.h.ử.i con gái, còn có tiếng khóc của đứa trẻ.

"Tiểu Đường cô đừng so đo với cô ta, con người cô ta chính là như vậy, mọi người đều biết tính tình của cô ta!"

"Về sau con cái nhà cô ta đến đây nữa, đừng cho ăn, bốn chị em này không biết ngại, có một chút đồ ăn là không nhấc nổi chân, chôn chân không chịu đi."

"Đứa bé ngoan bị nuôi dạy thế này, thật sự là nghiệp chướng!"

Các hàng xóm mồm năm miệng mười, đều đang nói Hà Vọng Đệ làm sai.

Đường Niệm Niệm không tham gia thảo luận, Hà mặc dù Vọng Đệ có trách nhiệm, nhưng chồng cô ta cũng có trách nhiệm, hai người này đều không phải là kẻ tốt lành.

Mỗi lần nói đến vấn đề giáo d.ụ.c con cái, tất cả mọi người nói là mẹ không dạy dỗ đàng hoàng, đẩy hết trách nhiệm lên người người mẹ, chẳng lẽ người cha c.h.ế.t rồi sao?

Người xưa đều biết, con hư tại cha mẹ, xã hội hiện đại ngược lại càng ngày càng thoái hóa, biến thành con hư tất cả là tại mẹ.

Ai ai cũng ngay cả người xưa cũng không bằng.

Buổi tối bà cụ Đường làm mấy món ăn, người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, thím Trương vẫn ăn trong phòng bếp, bà ấy không chịu lên bàn, bà cụ Đường khuyên không được.

Bên ngoài truyền đến tiếng c.h.ử.i của đàn ông và tiếng khóc của người phụ nữ, nghe giống như là Hà Vọng Đệ.

Đường Niệm Niệm nhíu chặt lông mày, người nhà này đúng là khùng nặng.

Thẩm Kiêu ra ngoài đối phó, quả nhiên là cặp vợ chồng Hà Vọng Đệ. Cô ta bị chồng kéo theo, sưng mặt sưng mũi, hiển nhiên đã ăn đòn.

"Phó sĩ quan trưởng Thẩm, mụ vợ nhà tôi không hiểu chuyện, thêm phiền toái cho nhà anh!"

Tiểu đoàn trưởng Hứa cười làm lành nói dứt câu, hung tợn trừng mắt nhìn vợ.

Anh ta từ miệng người khác nghe nói việc này, tức giận lập tức về nhà, kéo người phụ nữ ngu xuẩn này ra đ.á.n.h một trận, sau đó kéo qua nói xin lỗi, sợ sẽ ảnh hưởng tiền đồ của anh ta.