Trước
Sau

Chương 907

“Cái thứ chẳng nên thân, còn chưa kết hôn đã tỏ vẻ rồi, người thành phố ghê gớm quá!”

Bà cụ Đường nổi nóng, bà ấy đâu phải đồ ngốc, giáo viên tiểu học thôi mà, có thể bận đến độ nào được?

Hơn nữa gặp mặt một lần cũng chỉ một tiếng đồng hồ, buổi tối dành thời gian ra là có thể gặp, rõ ràng là muốn làm lơ bà ấy, ra oai phủ đầu với bà ấy.

“Đàn bà đã là góa phụ rồi còn ra vẻ trước mặt bà đây, hứ, bà đây không nuốt cục tức này được!”

Bà cụ Đường càng nghĩ càng bực, nóng lòng muốn lao ngay vào thành phố, rồi véo lấy tai của đứa con trai út, lệnh cho thằng nhóc ấy chia tay với người yêu.

Cơ mà bà ấy vẫn bình tĩnh lại, bà ấy biết kết quả của việc làm như thế, thế nào cũng rạn nứt tình cảm mẹ con, ngược lại còn khiến cha mẹ An Na đắc ý.

Thím Trương khuyên lơn một hồi, cơn giận của bà cụ Đường vơi đi đôi chút, nhưng ấn tượng của bà ấy đối với An Na đã tụt xuống mức thấp nhất, cha mẹ là kẻ xu nịnh hợm hĩnh thì chắc chắn con gái nuôi dưỡng ra cũng chả khá hơn.

“Cũng chưa hẳn, gặp mặt trước đã rồi nói, nói không chừng ở giữa có hiểu lầm.” Thím Trương khuyên.

“Hừ, bây giờ là nhà người ta không chịu gặp mặt tôi, ra vẻ lắm!” Bà cụ Đường cười lạnh, cũng giận lây lên Đường Mãn Đồng.

Thứ vô tích sự, hại bà ấy phải chịu tủi hờn.

Đường Niệm Niệm quay về thì nghe được chuyện này, cô không có ấn tượng tốt gì với cả nhà Kiều An Na này, còn chưa gặp mặt đã tỏ ra cao thượng, sau này ăn ở thế nào được?

Nói khó nghe thì là điều kiện của Kiều An Na này cũng chỉ có vậy, địa vị của giáo viên bây giờ không hề cao, lương lậu cũng thấp, hơn nữa Kiều An Na còn là quả phụ, cả cái gia đình này đúng thật là không tự biết lấy mình, thật đúng là đề cao mình quá!

Cơ mà tất nhiên Đường Niệm Niệm không phản đối, trên chuyện tình cảm cô rất hiếm khi sẽ phản đối, chuyện yêu đương hôn nhân của người trưởng thành là tự do, cho dù cô biết đối phương đang nhảy vào hố lửa thì cô cũng không khuyên cn.

Bởi vì có khuyên thì cũng không lay động được gì, hà cớ gì phải lãng phí nước bọt!

Không biết Đường Mãn Đồng đã ăn nói như thế nào với cả nhà Kiều An Na mà cuối cùng cả gia đình này không còn bận rộn nữa, thời gian gặp mặt đã ấn định vào ba ngày sau, địa điểm gặp mặt là ở nhà Kiều An Na, bàn bạc chuyện sính lễ và thủ tục kết hôn.

“Bây giờ không bận nữa à? Không phải còn bận rộn hơn cả hiệu trưởng sao? Chịu gặp mặt bà già nông thôn như tôi rồi à?” bà cụ Đường lại xả bực dọc ra, bà ấy đang kìm nén cả bụng lửa giận.

“Mẹ, thật sự là hiểu lầm mà, cha mẹ của An Na không có ý này đâu.”

Giọng nói của Đường Mãn Đồng rõ ràng là chột dạ.

“Mày chưa thấy đàn bà con gái bao giờ à? Bao nhiêu cô gái mơn mởn như thế mà mày không lấy, lại cứ nhất quyết đòi cưới một quả phụ, còn là quả phụ mà đầu óc cả nhà đều có vấn đề, mày sống yên ổn quen rồi nên cứ muốn tìm gia đình này để chịu tủi nhục phải không hả?

Bà cụ Đường tức giận mà không trút ra ngoài được, bà ấy tức thằng con trai út cứ bênh vực cả gia đình An Na mãi, thật đáng thất vọng.

Mộng Vân Thường

“Mẹ, con thích An Na, cô ấy khác với cha mẹ của cô ấy, cô ấy rất tốt.” Đường Mãn Đồng nói lời hay thay cho người yêu.

“Chuột ở trong ổ có bay ra thành phượng hoàng được không? Được rồi, bây giờ mắt mày mù, đầu óc toàn bọ, lời của mẹ mày nghe không vào đâu, ba ngày sau gặp mặt rồi nói, lời khó nghe mẹ phải nói trước, nếu như cha mẹ của cái am ni cô này lại ra vẻ trước mặt bà đây thì bà đây không cho mày mặt mũi đâu!” Bà cụ Đường trong lòng bực dọc, thằng con trai út đã bị tình yêu bịt mắt bịt đầu rồi, vốn chẳng nghe lọt lời khuyên can, giống như Đường Hồng Hạnh và Đường Ngũ Cân vậy.

Lời này là Đường Niệm Niệm nói, bà cụ cảm thấy rất đúng.

“Không đâu, con đã nói với bọn họ rồi.” Đường Mãn Đồng vội vàng bảo đảm, lần này anh ta cũng tức giận, đã nổi nóng ngay trước mặt An Na, dám khinh rẻ mẹ anh ta thì mối hôn sự này không thành cũng được.

Cho dù anh ta thích Kiều An Na thì bà cụ vẫn xếp ở vị trí đầu tiên.

Bà cụ Đường hừ lạnh thành tiếng rồi cúp điện thoại.

 

Bà ấy châm biếm với Đường Niệm Niệm đứng cạnh rằng: “Còn chưa kết hôn mà khuỷu tay đã chĩa về phía gia đình quả phụ kia, cậu út này của con nuôi không rồi!”

“Bà, có lẽ chú út không ngốc đến vậy đâu!” Đường Niệm Niệm vẫn còn hơi tin tưởng vào chú út, sẽ khác với hai kẻ ngốc Đường Ngũ Cân và Đường Hồng Hạnh.

“Cũng không thông minh đến thế đâu!”

Trong lòng bà cụ Đường có lửa, nên cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu, bà ấy vừa nghĩ đến cả nhà Kiểu An Na là trong lòng lại như có ruồi nhặng bu vào vậy, buồn nôn c.h.ế.t đi được.

Thím Trương biết khúc mắc trong lòng bà ấy nên bèn an ủi rằng: “Bà nghĩ nhiều như thế cũng vô dụng, sau khi chúng nó kết hôn chắc chắn sẽ sống ở Thượng Hải chứ đâu có sống cùng bà, mắt không thấy tâm không phiền, dù sao thì bà đâu chỉ có một đứa con trai, trong nhà còn có hai đứa mà!”

“Tôi không cam lòng đấy, đắng cay vất vả nuôi con trai lớn chứ đâu nuôi cho người khác!” Bà cụ Đường thật sự không cam tâm, bà ấy đâu phải muốn làm bà mẹ chồng ngoa ngoắt, nhưng bà ấy không bằng lòng với loại gia đình của Kiều An Na mà thằng con trai út lấy, quá đáng ghét.

“Đâu phải là đi ở rể, nào phải là nuôi cho người khác, bà bớt lo lắng đi thôi!” thím Trương cười nói.

“Nếu như nó dám đi ở rể thì tôi sẽ đ.á.n.h gãy chân nó!” hàng mày của bà cụ Đường xoắn lại, lửa giận lên tận trời.

Đi ở rể là vảy ngược của bà ấy, từ xưa nay đều là hạng đàn ông hèn nhát bạc nhược mới phải đi ở rể, cả đời đều sẽ bị người ta coi khinh, còn phải chịu cơn giận của bên nhà gái.

Cho dù gia đình nghèo túng tới nỗi không có gì ăn thì bà ấy cũng sẽ không đồng ý cho con trai đi ở rể, chứ đừng nói điều kiện bây giờ của gia đình tốt, thằng con trai út có nhà có xe lại còn biết kiếm tiền như thế, nếu như đi ở rể thì chắc chắn sẽ bị người ta chê cười!

Thời gian hẹn là ba ngày sau, bà cụ Đường bỗng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cảm giác như đã lâu lắm rồi mà mới chỉ có qua một ngày.

Cuộc sống trong khu ở vẫn ồn ào như trước, bà cụ Đường thường xuyên sang nhà hàng xóm nên biết được rất nhiều lời đồn đại trong khu.

“Hà Vọng Đệ nào vừa lười vừa tham, còn không vệ sinh, ở trong nhà không có chỗ nào đứng được, bốn cô con gái đều giống cô ta.”

Lúc ăn cơm tối, bà cụ Đường kể về Hà Vọng Đệ.

“Cô ta lười lắm, suốt ngày kêu không có tiền, nhưng rau vẫn phải đi mua, sau đồi có nhiều đất trống như thế mà không trồng rau, lười vô cùng tận!” thím Trương cũng móc mỉa theo.

“Tham ăn lười làm, còn không vệ sinh dọn dẹp, chân tay cũng không sạch sẽ, loại người này đúng thật là…” bà cụ Đường nói rồi lắc đầu, hôm nay bà ấy đi qua nhà của Hà Vọng Đệ, thấy trong nhà sàn nhà vãi dầu đen đúa thì buồn nôn tới nỗi suýt nữa nôn sạch bữa trưa ra.

Nhà của cô con dâu lười biếng nhất thôn Đường cũng còn sạch sẽ hơn nhà của Hà Vọng Đệ, đúng thật là lười quá thể đáng.

“Cô ta còn cho tôi một nắm dưa chua, bảo rằng khi trước đều là hiểu lầm, tôi cũng không thể nói là không cần nên chỉ có thể mang về.”

Bà cụ Đường vừa mang về đã ném dưa chua sang một góc, sau khi trông thấy nền nhà bẩn của Hà Vọng Đệ thì bà ấy nuốt không trôi dưa chua mà mụ đàn bà này làm nữa.

Hơn nữa bà ấy còn trông thấy bên trên mặt nước trong cái hũ dưa chua của Hà Vọng Đệ hình như có lông xanh nổi lềnh bềnh, bà ấy cũng không chắc lắm vì dù sao già cả mắt đã mờ nên cũng có thể là đã nhìn lầm.

“Tiểu Chương, dưa chua kia bà vứt đi đi, chớ đế Hà Vọng Đệ trông thấy.” Bà cụ Đường dặn dò.

“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ vứt vào thùng rác.” Thím Trương gật đầu đồng ý, bà ấy cũng làm dưa chua, vừa ngon vừa sạch sẽ, không cần phải ăn đồ của Hà Vọng Đệ.

Đường Niệm Niệm vùi đầu vào ăn cơm, cô hoàn toàn không có hứng thú với chuyện của Hà Vọng Đệ, sau khi ăn cơm xong thì cô quay về phòng đọc sách, tháng sau phải thi đại học nên cô phải ôn tập.

Đêm đã khuya, khu dân cư vang lên tiếng hét chói tai.

“Người đâu, mau đến đây!”

Đường Niệm Niệm vừa mới vào giấc đã bị đ.á.n.h thức, cô lật người lại, khó chịu đá Thẩm Kiêu, kêu anh ra ngoài xem có chuyện gì.

“Không cần, bà nội và thím Trương ra ngoài rồi!”

Thẩm Kiêu cũng không muốn dậy, anh không ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c súng, thế thì đều là chuyện nhỏ cả, không có liên quan tới anh.