Mẹ Kiều ở nhà dạy con gái phải làm sao để dỗ dành đàn ông, nhưng không biết trong ngõ hẻm đã náo nhiệt lật trời.
Đám láng giềng tụ tập một chỗ, châu đầu kề tai buôn dưa chuyện nhà của nhà họ Kiều.
"Nhà họ Kiều thực sự có gan mở miệng, bán con gái cưới lần hai còn đắt giá hơn lần một, cho là con gái nhà bà ta là Tây Thi à!"
"Cũng may mẹ Tiểu Đường cũng không phải loại lương thiện, tôi thấy cuộc hôn nhân này sẽ không thành đâu.”
"Chưa chắc, tôi thấy Tiểu Đường vẫn còn vương tơ lòng với Kiều An Na, cha mẹ có cứng rắn hơn nữa thì cũng không nỡ cứng đối cứng với con cái, nói không chừng có thể thành công."
"Thế chàng trai đó thật sự mang ra được nhiều lễ hỏi như vậy?"
"Lái xe hơi cơ mà, nghe nói tại đường Nam Hải còn có một căn nhà kiểu Tây, rất nhiều tiền mặt!"
Đám láng giềng có khinh thường Kiều An Na nhiều hơn nữa thì vẫn có hâm mộ, không có một ai hi vọng vụ hôn nhân này thành công, đều cầu nguyện Đường Mãn Đồng biết đấu tranh chút, mau mau đạp Kiều An Na cút đi, cưới người khác.
Cũng không phải là lòng dạ các láng giềng hẹp hòi, chủ yếu là hảo cảm của nhà họ Kiều quá kém, người một nhà đều thanh cao ngạo mạn, còn tính toán chi li, xem thường các hàng xóm, chê bọn họ thô lỗ. không có tu dưỡng.
Hừ, coi như bọn họ không có tu dưỡng hơn nữa thì cũng sẽ không bán con gái.
"Có câu… kịch Nam hát sao nhỉ, “kẻ trượng nghĩa phần lớn là người thịt chó, kẻ phụ lòng phần lớn là người đọc sách”[1], dùng vào người nhà họ Kiều không còn gì thích hợp bằng." Có người nói.
[1]Kẻ trượng nghĩa phần lớn là người thịt chó, kẻ phụ lòng phần lớn là người đọc sách: Ý nói người có trượng nghĩa quá nửa là người thấp kém, bình dân, nhưng người có tri thức thường làm những chuyện vô lương, ruồng rẫy.
Tất cả mọi người rất đồng ý, quả thực là như thế.
"Mọi người còn nhớ chồng trước của Kiều An Na không? Một chàng trai tốt cỡ nào, gặp ai cũng chủ động chào hỏi, việc trong nhà cậu ấy bao trọn, Kiều An Na ngay cả chén cũng không cần rửa, sống còn tốt hơn phu nhân nhà giàu có, đáng tiếc người tốt không có hồi báo tốt!"
Một hàng xóm thở dài, nhắc tới người chồng đã c.h.ế.t của Kiều An Na.
"Làm sao không nhớ rõ, là một người đàn ông tốt, đáng tiếc không cưới được cô gái tốt, nhà mẹ đẻ của em dâu của chị dâu của cháu rể tôi sống chung một con hẻm với chàng trai đó. Nói là căn bệnh đó mới chỉ giai đoạn đầu, bác sĩ nói có hi vọng có thể chữa khỏi rất lớn, chỉ là cần tốn ít tiền. Chàng trai đó phỏng tính, số tiền cậu ấy tích lũy trước khi kết hôn, cộng thêm tích lũy sau khi kết hôn, mượn thêm một chút cũng đủ rồi, kết quả cậu ấy hỏi Kiều An Na đòi tiền, hừ, một sấp tiền nhỏ Kiều An Na cũng không lấy ra nổi, nói đã tiêu hết rồi. Nhà họ Kiều cũng không chịu vay tiền, chàng trai đó đáng thương quá, bị người nhà họ Kiều hại c.h.ế.t tươi!"
Một bác gái biết nội tình, bênh vực thay cho người chồng đã c.h.ế.t của Kiều An Na.
"Người nhà họ Kiều cũng không sợ trời đ.á.n.h thiên lôi!"
"Bọn họ đòi tiền không biết ngại, sợ cái rắm!"
Các hàng xóm đều lắc đầu, rất chán ghét nhà họ Kiều.
Đường Niệm Niệm nấp ở chỗ ngoặt, nghe rành mạch những lời này, âm thầm lặng lẽ rời đi.
Bà cụ Đường và Đường Mãn Đồng đang ở trên xe chờ, nhìn thấy cô, hai người dùng ánh mắt chờ mong nhìn.
Có điều, suy nghĩ của hai mẹ con khác nhau.
Bà cụ Đường hi vọng nghe được lời chứng minh Kiều An Na không phải mối tốt.
Đường Mãn Đồng thì hi vọng có thể trả trong sạch cho Kiều An Na.
"Những người kia nói thế nào?" Bà cụ Đường sốt ruột hỏi.
"Không ra sao, người nhà họ Kiều còn thối hơn cứt trong ống cống. Chú út, đôi mắt của chú tỏ thật, một mảnh vườn hoa lớn như thành phố Thượng Hải, nhưng chú lại chọn ra một đống cứt.”
Đường Niệm Niệm cười khẩy, trào phúng, không chừa cho chú út chút mặt mũi.
Bà cụ Đường hung dữ trừng mắt nhìn con trai, còn nói: "Mắt của nó bị dính cứt rồi, cứt chung tụ với cứt là thơm mà!”
Đường Mãn Đồng không dám lên tiếng, một người là mẹ của anh ta, một người là cháu gái còn hơn tổ tông, cả hai anh ta đều không đắc tội nổi.
Đường Niệm Niệm thuật lại một năm một mười lời vừa mới nghe được.
"Phụt! Một nhà đều xấu xa, tiêu tiền mua mạng của con rể trước, bọn họ không sợ bị thiên lôi đánh!"
Bà cụ Đường c.h.ử.i ầm lên, chưa thấy người nào ăn ở đoảng như vậy, may mắn vụ hôn nhân này không thành công.
Sắc mặt Đường Mãn Đồng rất khó nhìn, anh ta không ngờ Kiều An Na còn có một đoạn chuyện cũ thế này, thế này cũng quá bạc tình bạc nghĩa.
"Chú út, nếu chú thật sự muốn cưới Kiều An Na, chú hãy cam đoan cả một đời chú có tiền còn có sức khỏe tốt, lỡ đâu chú ốm đau sốt cảm, thì chỉ đợi được Kiều An Na cuỗm tiền chạy trốn thôi!" Đường Niệm Niệm vô tình nói.
"Hừ, không chỉ cuỗm tiền, còn cắm sừng cho cậu, người phụ nữ đó có thể làm được!”
Bà cụ Đường lại đ.â.m một d.a.o đầy hung ác.
Mặt Đường Mãn Đồng sắp đen như mực rồi, miệng nghiến kêu ken két.
"Cháu lái xe, chú út hãy tự bình tĩnh đi!”
Đường Niệm Niệm dùng một tay tóm người từ trên ghế lái ra, tự mình ngồi vào.
Trên đường trở về, Đường Mãn Đồng rất im lặng.
Về quân đội trước, sau đó mới bảo Đường Mãn Đồng lái xe về nhà.
Mộng Vân Thường
"Mãn Đồng, chuyện xấu tôi nói trước, nếu cậu còn cấu kết làm bậy với Kiều An Na này thì đừng về nhà họ Đường nữa, về sau cũng đừng viếng mồ mả cho cha cậu!"
Bà cụ Đường nói nghiêm túc, bà ấy tuyệt đối không đồng ý cho Kiều An Na vào cửa, nếu như Đường Mãn Đồng chấp mê bất ngộ, nhất định phải cưới người phụ nữ này, vậy thì đ.á.n.h đuổi tên nghịch t.ử này ra khỏi gia môn.
"Biết rồi."
Đường Mãn Đồng đáp lại một tiếng bé như tiếng muỗi kêu, ôm tâm sự nặng nề rời đi.
Bà cụ Đường hừ một tiếng, bà ấy nhìn ra trong lòng nghịch t.ử này còn có Kiều An Na, thứ không có tiền đồ!
Thím Trương vội vã tới nghe ngóng tình hình gặp mặt.
Bà cụ Đường kể hết mọi chuyện, còn biểu diễn tác phong cư xử của mẹ Kiều, bố Kiều.
"Cha của cô ta cái m.ô.n.g như dính nhựa cao su, từ lúc chúng tôi vào cửa đến đi, cái m.ô.n.g chưa bao giờ dịch chuyển, ngay cả cái rắm cũng không thả, còn trưng cái mặt mo, giống như vợ ông ta “ăn vụng” rồi vậy!"
"Còn mẹ cô ta chính là khẩu phật tâm xà, ngoài miệng thì cười, con thì nhìn quà tôi cầm theo, trong lòng thì ẩn giấu cây dao, tính toán làm sao chặt thịt con trai tôi. Đúng, cứ nhìn nhận vậy đi!"
Bà cụ Đường học thái độ của mẹ Kiều, hất cằm lên, liếc mắt nhìn, nét vui cười không vươn tới mắt, còn học cách nói chuyện của mẹ Kiều, chọc cho thím Trương cười không ngừng.
Được nghe lại tờ danh sách lễ hỏi giá trên trời đó, thím Trương hoảng sợ nghẹn họng nhìn trân trối, mãi hồi lâu sau mới nói: "Ôi trời, nhiều tiền như vậy, dưới quê con có thể cưới ba mươi con dâu rồi, mỗi tháng mỗi cô dâu khác nhau.”
Bà cụ Đường tức giận khinh bỉ nhìn, bảo: "Nói gì thế, nhà họ Đường chúng ta là bần nông trong sạch."
Cưới ba mươi cô vợ là chuyện mà địa chủ, mấy lão đại gia làm, nhà họ Đường bà ấy không thể làm xằng bậy.
"Thím, con chỉ đang so sánh, thím đừng tức giận, dù sao đã không kết thân thành thông gia rồi, về sau đã không cần qua lại!" Thím Trương an ủi.
Bà cụ Đường thở dài, hiện tại điều bà ấy lo lắng, chính là Đường Mãn Đồng chưa c.h.ế.t tâm với Kiều An Na.
Ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm đi tìm Thượng Quan Tĩnh, nghe ngóng chuyện của Kiều An Na.
Cô cố ý chọn thời gian nghỉ ngơi là buổi trưa, Thượng Quan Tĩnh vừa tan tầm, cô gọi điện thoại qua từ sớm, đang ở cửa chính đơn vị chờ đợi.
Ở cửa chính người đến người đi, người ra người vào không ít, Đường Niệm Niệm còn chứng kiến có một người đàn ông đang bước đi chậm rãi tại cửa ra vào, còn thỉnh thoảng nhìn quanh vào trong, hiển nhiên đang chờ người.
Người đàn ông tuổi chừng chừng ba mươi tuổi, đeo kính mắt, nhã nhặn thanh tú, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh đen, túi trước n.g.ự.c cài một chiếc bút máy. Thông qua cách ăn mặc của người này, hiển nhiên là người có văn hoá. Chỉ là tóc của người đàn ông này hơi rối, trên bề mặt giày da cũng bám chút bụi bẩn.
Đường Niệm Niệm nhìn qua người đàn ông một cái, sau đó quay đầu qua, chuyên tâm chờ Thượng Quan Tĩnh.
Thượng Quan Tĩnh bước nhanh đi ra, cô ấy vẫn mặc thân áo khoác Greatcoat ngày hôm qua, hoàn toàn điềm tĩnh, nền nã như trước đây, nhìn thấy Đường Niệm Niệm từ xa xa, cô ấy hào hứng vẫy tay.
Đường Niệm Niệm cũng vẫy tay, đi vài bước lại chỗ cô ấy, chỉ là có người nhanh hơn, chính là người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.