Trước
Sau

Chương 916

Bà cụ Đường lại ở thêm mấy hôm nữa mới quay về Đường Thôn, Đường Mãn Đồng lái xe đưa bà ấy trở về, mang theo cả túi lớn túi bé, những thứ này đều là vốn liếng mà bà cụ mang về thôn để khoe khoang, không thể thiếu thứ gì được.

Thời gian thi đại học càng ngày càng gần, lần đầu tiên các tỉnh tự ra đề toàn quốc khác hẳn nhau, thời gian thi đại học cũng khác, từ ngày 21 tháng 11 là bắt đầu rồi kéo dài suốt một tháng.

Ngày này cuối cùng cũng đến rồi, Thẩm Kiêu xin nghỉ phép lái xe đưa Đường Niệm Niệm tới trường thi.

“Anh ở bên ngoài đợi em, thi xong thì cùng nhau đi ăn cơm, món thịt kho của quán cơm Quang Huy ngon lắm.” Giọng điệu của Thẩm Kiêu thoải mái như thể đưa vợ đi dạo phố vậy.

“Còn muốn ăn cả cá hố kho nữa, anh đã mang đủ tiền chưa?” Đường Niệm Niệm càng thoải mái hơn, khoảng thời gian này cô cũng đã ôn tập đủ rồi, kiếp trước cô còn từng làm đề thi đại học năm 77 của Thượng Hải, đề bài đối với người hậu thế mà nói thì vô cùng đơn giản, thế nên cô không hề có áp lực gì.

“Mang đủ rồi, mau đi vào đi!” Thẩm Kiêu lấy ví rồi mở ra, bên trong có mười mấy tờ nhân dân tệ, đủ cho bọn họ ăn xa hoa một bữa to.

Đường Niệm Niệm mỉm cười rồi bình tĩnh đi vào trong trường thi.

Thẩm Kiêu quay về xe nghỉ ngơi, anh đã xin nghỉ phép hai ngày chỉ để đi thi cùng vợ.

Mộng Vân Thường

So với sự thoải mái bình thản của hai người họ thì các thí sinh khác lại trông căng thẳng hơn nhiều, hơn nữa tuổi tác của thí sinh cũng có sự chênh lệch cực kỳ lớn, có người mười tám tuổi, cũng có ông chú râu ria xồm xoàm, thậm chí còn có cả phụ nữ đang cõng con, trước khi vào trường thi còn phải cho con b.ú sữa.

Đường Niệm Niệm thấy mà cảm khái vô cùng, từ lần thi đại học đầu tiên cho đến khi ra văn kiện khảo thí, tổng cộng chỉ cho thí sinh ba tháng ôn tập, lại thêm tài liệu cũng không đầy đủ nên có rất nhiều người không mua được tư liệu khảo thí, họ chỉ có thể đi chép của người khác.

Còn có không ít thí sinh đều đã kết hôn sinh con, tầm khoảng ba mươi tuổi, vừa đi làm vừa ôn tập, ở dưới quê thanh niên tri thức còn phải đi làm hằng ngày, chỉ có buổi tối mới có thời gian ôn tập, còn cả những phụ nữ đang trong thời kỳ cho con bú, dưới tình trạng sức khỏe vẫn chưa phục hồi mà vừa phải chăm con vừa phải tranh thủ thời gian ôn tập.

Điều kiện gian khổ vô cùng, thí sinh báo danh toàn quốc có năm triệu hai trăm nghìn người, mà chỉ có ba trăm người thi đỗ đại học, những người này là nhân tài thực sự, chỉ số thông minh, nghị lực và sức bền đều thuộc hàng đỉnh cao, giá trị bản thân vô cùng cao.

Kỳ thi trong hai ngày mau chóng kết thúc, tiếp theo đó là điền nguyện vọng, mỗi một cột Đường Niệm Niệm đều điền đại học Phúc Đán, Đường Lục Cân và Đường Đông Cường đều đang ở Chư Thành tham gia kỳ thi, vì bọn họ ôn tập từ sớm nên điểm số ước tính ra khá được.

Đường Niệm Niệm đề xuất cho bọn họ điền vào đại học ở Thượng Hải, hai anh em bàn tính xong thì đều nộp vào đại học Thượng Hải, hơn nữa còn cùng học chuyên ngành ngoại ngữ, bọn họ tới hội chợ thương mại để mở rộng tầm mắt rồi bèn quyết định lên kế hoạch nghề nghiệp sau này là thương mại quốc tế.

Một tháng sau, điểm thi đại học đã được công bố, Đường Niệm Niệm là trạng nguyên của khối khoa học tự nhiên nên được đại học Phúc Đán tuyển vào, Đường Lục Cân và Đường Đông Cường cũng thi dỗ, còn cả Vu Tịch Mai, cô bé cũng thi đỗ đại học Phúc Đán, y hệt như kiếp trước, cô bé học khoa trung văn.

Đường Thôn bỗng nhiên có bốn sinh viên đại học, toàn bộ công xã đều xôn xao, đến cả cán bộ công xã cũng đến nhà chúc mừng, mấy hôm nay bà cụ Đường đi như bay, chân không chạm đất.

“Mổ con lợn đãi tiệc, mời người cả thôn tới uống rượu!” Bà cụ Đường tự hào vô cùng, còn quyết định không nhận tiền mừng của dân làng, chỉ để cả thôn cùng chúc mừng vui vẻ.

Ba anh em Đường Mãn Kim đều ra sức ủng hộ, từ sau khi bọn họ biết điểm số thì đều không khép được miệng, trên người lúc nào cũng mang theo mấy bao t.h.u.ố.c lá, bất kể đi đâu cũng đều sẽ mời người ta điếu thuốc.

Sau đó nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thật, con gái/cháu gái tôi thi đỗ Phúc Đán rồi, đứng đầu đấy, hai đứa khác cũng không kém, đều đỗ cả!”

Đến cả Đường Mãn Kim bình thường ít nói thì mấy ngày nay cũng đều khoe khoang không ngớt, gặp người khác là liền khoe hai cô con gái của ông ấy đều thi đỗ đại học, còn có đứa cháu cũng thi đỗ luôn.

 

Tất nhiên dân làng cũng phải tán nịnh một hồi, nhưng trong lòng cũng định để con cái trong nhà ôn tập, năm sau buộc phải thi đỗ đại học.

Tiệc đỗ đại học được tổ chức vào đêm giao thừa, thư thông báo đã được gửi đến các nhà, hai con lợn mà bà cụ Đường nuôi đầu năm đều mổ cả, Đường Niệm Niệm còn lấy ra không ít thịt bò và hải sản từ trong không gian, cô nói với bà cụ rằng mua được từ mối đáng tin.

Đầu bếp mời về cũng giật mình, ông ấy cầm muôi đã ba mươi năm mà vẫn là lần đầu tiên nấu bữa tiếc cao cấp như vậy, đầu bếp không dám chểnh mảng, bèn lấy hết bản lĩnh kỹ năng ra.

Bà cụ đường còn gọi cho chị em của Vu Tịch Mai, còn cổng thôn đã treo mấy tấm biểu ngữ, viết rằng…

“Chúc mừng Đường Niệm Niệm trở thành trạng nguyên khoa học tự nhiên của Thượng Hải, được đại học Phúc Đán tuyển thẳng”

“Chúc mừng Vu Tịch Mai thi đỗ đại học Phúc Đán”

“Chúc mừng Đường Lục Cân thi đỗ đại học Thượng Hải”

“Chúc mừng Đường Đông Cường thi đỗ đại học Thượng Hải”

Tấm băng biểu ngữ nền đỏ chữ vàng đón gió tung bay, chữ bên trên bay phấp phới hệt như con rồng bay lượn, đây là bức thư pháp của bí thư công xã, đại đội trưởng đã đích thân tới nhà xin về.

Nam nữ già trẻ cả thôn đều đến ăn tiệc, đến cả người ngày thường có xích mích với bà cụ Đường, bà ấy cũng mời tới.

Bàn ghế bát đũa đều là dân làng tự mang đến, bày ra khoảng hai trăm bà, đến cả đường xá cũng xếp kín, đây là lần đầu rầm rộ như thế ở Đường Thôn.

Đại đội trưởng là người chủ trì bữa tiệc, ông ấy nhấc chén rượu lên rồi to giọng nói với cả dân làng: “Hôm nay là ngày lành của Đường Thôn ta, có bốn sinh viên đại học, bọn nó chính là phượng hoàng vàng bay cao khỏi Đường Thôn, sau này sẽ là rường cột của quốc gia, nào, chúng ta uống chén rượu này chúc cho bốn đứa nhỏ tiền đồ xán lạn, sự nghiệp phát triển!”

Thôn dân đều đứng cả dậy, đồng thanh rằng: “Tiền đồ xán lạn, sự nghiệp phát triển!”, rồi cùng nhau uống rượu trong chén.

“Bốn đứa này mang đến cho Đường Thôn một khởi đầu tốt đẹp, chứng tỏ chỉ cần cố gắng học hành thì có thể thi đỗ đại học, thôn của chúng ta còn có quỹ hỗ trợ học tập, chỉ cần con trẻ có lòng tiến bộ thì thôn sẽ cung cấp quỹ khuyến học, tôi hy vọng thôn của chúng ta có thể có thêm càng nhiều phượng hoàng vàng bay cao hơn nữa, đi ra khỏi Đường Thôn trở thành nhân tài rường cột của quốc gia!”

Đại đội trưởng càng nói càng xúc động, mắt cũng đỏ cả lên.

Khi sinh thời, Đường Thôn giàu có sung túc, thôn dân có thể được ăn thịt, còn có thể mặc quần áo mới, đời sống vật chất cũng được nâng cao, món ăn tinh thần chắc chắn không thể thiếu được.

Vậy nên công việc tiếp theo ông ấy phải gia tăng tinh thần kiến thiết, đốc thúc con trẻ trong thôn cố gắng học hành, phấn đấu người người đều là sinh viên đại học, sau khi tiến triển thì có thể phụng dưỡng Đường Thôn, xây dựng Đường Thôn trở thành thôn làng sung túc nhất.

Dân làng nghe đại đội trưởng nói mà m.á.u nóng sục sôi, họ ra sức vỗ tay tới nỗi lòng bàn tay đỏ bừng.

Bọn họ cũng muốn trong gia đình có một sinh viên đại học, sau này sẽ không để cho con đi làm công mà đều đi học, cố gắng thi đỗ đại học, rồi đi làm văn phòng, ăn cơm quốc gia, rạng danh tiên tổ!

Các món ăn phong phú lần lượt được bưng lên, cua biển hấp, cá hố kho, thịt kho, thịt dê luộc, thịt bò ngâm tương, canh xương bò, toàn bộ đều là những món ăn hảo hạng, sơn hào hải vị đều có đủ.

Thôn dân cả đời chưa được ăn nhiều món thịnh soạn như thế bao giờ, người nào người nấy đều ăn uống no nê, ăn tới nỗi mồm miệng đầy dầu mỡ, thức ăn chưa ăn hết bà cụ Đường cũng chia phần ra để dân làng mang về nhà ăn tiếp.

Bữa tiệc này cả chủ lẫn khách đều vui, nhưng cũng có một việc nho nhỏ không được vui vẻ cho lắm.