"Trung Kiệt, cha con theo đuổi mẹ con, thật sự nướng tám con con chuột?" Có người bông đùa hỏi.
"Chú hỏi cha con đi!”
Nghiêm Trung Kiệt giảo hoạt trả lời, cha cậu ấy suốt ngày hầm hầm mặt, chắc chắn những người này không dám hỏi.
"Mẹ con không cho con vào nhà, cha con chắc chắn sẽ nghe mẹ con, tối nay con phải làm sao?" Có người cười hỏi.
"Đành vậy thôi!"
Nghiêm Trung Kiệt cười đùa tí tửng, hoàn toàn không có đặt việc này ở trong lòng.
"Tối nay cha con không cho con vào nhà, con ngủ ở nhà thím!" Triệu Xuân Mai nói.
"Không ngủ, Chu Hải Dương nói buổi tối cha cậu ấy ngáy vang hơn cả sấm sét!”
Nghiêm Trung Kiệt từ chối, chỉ có dựng lều vải là tự do.
Mọi người cười vang, rất thích đứa nhỏ Nghiêm Trung Kiệt này, gan lớn và ăn nói còn ngọt, đầu óc nhanh nhạy, là một hạt giống tốt làm lính.
Ban đêm, sau khi ăn cơm tối xong, Đường Niệm Niệm cố ý bò qua tường, quả nhiên thấy Nghiêm Trung Kiệt đứng như cọc gỗ trong sân, bởi vì tham mưu trưởng Nghiêm bảo cậu ấy vứt chuột đồng, cậu ấy không chịu, thế là cái giá để giữ lại chuột đồng chính là đứng trên cọc gỗ hai giờ trong sân.
"Qua đây!"
Đường Niệm Niệm vẫy vẫy tay, mắt Nghiêm Trung Kiệt sáng rực lên, rón rén đến gần.
"Ăn cơm chưa?" Đường Niệm Niệm hỏi.
Nghiêm Trung Kiệt lắc đầu, bụng còn phối hợp kêu ùng ục.
Cậu ấy dự định đứng cọc gỗ xong sẽ đến nhà ăn bảo chú Triệu nấu tô mì ăn.
Chú Triệu là ban trưởng ban bếp núc, mới hai ngày đã thân quen với ông ấy.
“Đến nhà ăn ăn!"
Đường Niệm Niệm mời đứa nhỏ này về nhà ăn, Nghiêm Trung Kiệt do dự nhìn về phía nhà, nếu như bị cha cậu ấy phát hiện, khẳng định lại phải chịu phạt.
"Để Bách Tuế và Phúc Bảo canh chừng!"
Đường Niệm Niệm cảm thấy tham mưu trưởng Nghiêm có hơi quá nghiêm khắc, không phải chỉ là bắt mấy con chuột thôi sao, có gì ghê gớm, khi còn bé cô còn từng bắt rắn độc Vipe, ông cụ Đường còn khen cô nữa đấy!
Mắt Nghiêm Trung Kiệt lóe sáng rực rỡ, phóng qua tường một cách nhanh gọn, Bách Tuế và Phúc Bảo áp sát tường canh chừng.
Buổi tối còn dư không ít thịt kho tàu, bánh bao ngọt cũng còn không ít, thím Trương lại làm thêm rau hẹ xào trứng gà và canh đậu hũ cải thìa, Nghiêm Trung Kiệt đói c.h.ế.t rồi, cầm bánh bao ngọt lên ăn ngấu nghiến.
"Ăn chậm chút, đừng để nghẹn!"
Thím Trương thấy có chút đau lòng, sao có thể bỏ đói trẻ con chứ!
Nghiêm Trung Kiệt kìm hãm tốc độ, một miếng thịt một miếng bánh bao ngọt, lại thêm một ngụm canh, Đường Niệm Niệm ở bên cạnh nói: "Ăn hết đồ ăn đi!”
"Ù!"
Nghiêm Trung Kiệt gật đầu, cố gắng ăn, sáu cái bánh bao ngọt thêm tất cả đồ ăn, cậu ấy đã ăn sạch sẽ.
"Nấc!"
Nghiêm Trung Kiệt ợ một cái, khen: "Cảm ơn thím, cảm ơn chị Đường!"
"Gâu..."
Bách Tuế kêu một tiếng cảnh báo.
Nghiêm Trung Kiệt chạy ù ra ngoài, còn nhanh hơn gió.
Tham mưu trưởng Nghiêm đi ra nhìn con trai có ngoan ngoãn chịu phạt đứng hay không, sau đó nhìn thấy con trai hơi khom lưng, ngoan ngoãn đứng đấy, ông ấy không khỏi mềm lòng, trước đó cơn giận bốc lên não, ông ấy quên mất con trai chưa ăn cơm.
Chủ yếu là thằng ranh con này quá khiến người khác tức giận. Chuyện ông ấy dùng chuột để dỗ vợ lúc trước là trong lúc vô tình sau khi ông ấy uống rượu nói ra, thằng ranh con này sao có thể nói cho vợ nghe, hại đêm nay ông ấy chỉ có thể ngủ ghế sô pha!
"Đi tìm chú Triệu của con ăn cơm đi!"
Tham mưu trưởng Nghiêm xụ mặt nói dứt câu thì chắp tay ra sau lưng trở về dỗ vợ.
Nghiêm Trung Kiệt có chút không thể tin được, hôm nay sao cha cậu ấy dễ tính thế, chỉ đứng một giờ thôi!
Cậu ấy sờ bụng, cơm nhà chị Đường ăn ngon thật, cậu ấy đã lỡ ăn quá no. Hức!
Nghiêm Trung Kiệt trèo qua tường, ôm cứng ngắt Bách Tuế và Phúc Bảo: "Bách Tuế ngoan, Phúc Bảo ngoan, cám ơn hai bạn!"
Cậu ấy lại chạy đi tìm Đường Niệm Niệm, dùng lời đường mật nói một tràng: "Chị Đường, về sau em có thể ăn cơm ở nhà chị hay không? Em sẽ đưa tiền ăn, cơm nhà chị ngon hơn tiệm cơm quốc khách nữa. Thật! Sau khi em nếm thử cơm nhà chị thì đã không ăn được cơm ở nơi khác, thế này phải làm sao đây!”
Thím Trương bị chọc cho cười ra nước mắt, thật là một đứa bé dễ mến.
"Ngươi cầu ta vô dụng, đến cầu thím Trương, cô nấu cơm!" Đường Niệm Niệm ghét bỏ đẩy ra lại gần Nghiêm Trung Kiệt, so ch.ó đều dính người.
"Thím Trương, thím, thím thân yêu..."
Nghiêm Trung Kiệt nắm lấy cánh tay thím Trương, dính như keo hồ.
Thím Trương nào đỡ được công kích như viên đạn bọc đường này, nhìn về phía Đường Niệm Niệm, việc này bà ấy không thể đồng ý.
"Nếu thím không ngại phiền phức thì nhận cậu ấy đi." Đường Niệm Niệm ghét bỏ nói.
"Không phiền, chỉ thêm cơm một người!"
Thím Trương sảng khoái đồng ý, bà ấy thật sự thích đứa nhỏ Nghiêm Trung Kiệt này, vẻ ngoài tuấn tú, miệng còn ngọt, quá dễ mến.
Nghiêm Trung Kiệt vui vẻ chạy về nhà, tham mưu trưởng Nghiêm đang dỗ vợ thì bị con trai ngắt ngang.
"Cho con ba mươi đồng tiền ăn!"
"Lấy đi!"
Tham mưu trưởng Nghiêm lấy ra ba mươi đồng từ ngăn kéo, xua tay bảo cậu ấy đi nhanh lên, đừng ảnh hưởng việc ông ấy dỗ vợ.
Nghiêm Trung Kiệt nhận ba mươi đồng, leo tường chạy về, nhét tiền vào tay thím Trương: "Thím, tiền ăn tháng này!"
"Không cần nhiều như vậy, một nửa là đủ rồi!"
Thím Trương giật nảy mình, muốn trả về một nửa.
"Cần, con ăn nhiều lắm!"
Nghiêm Trung Kiệt nhất quyết bảo bà ấy nhận, thím Trương có được sự đồng ý của Đường Niệm Niệm, đã nhận.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Trung Kiệt đã chạy tới, Thẩm Kiêu nhìn thấy cậu ấy, không có hỏi gì, bảo cậu ấy tự vào phòng bếp lấy chén đũa.
Buổi sáng ăn bánh gạo xào cải thìa trứng, một người hai quả trứng tráng.
"Cái trắng trắng này là cái gì?"
Nghiêm Trung Kiệt chưa từng ăn bánh gạo, cậu ấy ăn thử một miếng là hương vị cậu ấy chưa từng được ăn, rất ngon.
"Bánh gạo, trong nồi còn, con tự múc nhé." Thím Trương nói.
"“Ù”!"
Nghiêm Trung Kiệt không hề khách khí, ăn xong một dĩa bánh gạo, lại múc thêm một dĩa, số bánh gạo còn lại trong nồi đều được cậu ấy và Thẩm Kiêu chia ra ăn sạch.
"Đời này cha con làm đúng nhất hai chuyện... Hức..."
Nghiêm Trung Kiệt thỏa mãn vỗ vỗ bụng, tổng kết sơ bộ nửa đời của cha cậu ấy.
"Hai chuyện gì?" Thím Trương tò mò hỏi.
"Thứ nhất, dùng tám con chuột cưới mẹ con!"
Nếu không có mẹ cậu ấy, cũng sẽ không có cậu ấy, nhất định phải khen ngợi!
"Thứ hai, chính là điều qua thành phố Thượng Hải, nếu không sao con có thể quen được chị Đường và thím Trương, còn có Bách Tuế và Phúc Bảo, sao có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy!"
Miệng Nghiêm Trung Kiệt ngọt hơn ăn mật, thím Trương được khen cười không ngậm miệng được, vẻ mặt lạnh lùng của Đường Niệm Niệm cũng giãn ra không ít.
"Đi rửa chén!"
Thẩm Kiêu đột nhiên lên tiếng, bảo Nghiêm Trung Kiệt đi rửa chén.
Biết nói chuyện như thế, tay cũng không thể nhàn rỗi!
Nghiêm Trung Kiệt rụt cổ một cái, dường như cậu ấy đã cảm nhận được sự rét lạnh. Người có đầu óc linh hoạt như cậu ấy rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân, vội nghĩ cách bổ sung: "Em biết tại sao cha em lại muốn tới thành phố Thượng Hải, bởi vì ông ấy đã kính uy danh của anh Thẩm đã lâu, mọi người không biết, anh Thẩm rất có tiếng tăm trong các quân khu lớn, em bé ba tuổi cũng biết anh Thẩm, từ nhỏ em đã nghe nói sự tích anh hùng của anh ấy, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Khuôn mặt hầm hì của Thẩm Kiêu dùng mắt thường có thể thấy đã giãn ra, anh hắng giọng một cái, dùng giọng lạnh lùng nói: "Lời này không thể tin hoàn toàn!"
"Đều là lời nói thật, cha em rất ít khi khen người khác, thế nhưng vừa nhắc tới anh Thẩm là khen không dứt miệng, khi còn bé đã bảo em học tập theo anh Thẩm nữa đó!"
Nghiêm Trung Kiệt dùng vẻ mặt chân thành nịnh nọt, cậu ấy đang còn muốn ăn cơm nhà họ Thẩm mấy năm, chắc chắn không thể đắc tội Thẩm Kiêu.
Mặc dù trong thực tế, cậu ấy cực kỳ không phục Thẩm Kiêu, cảm thấy anh chỉ là có tiếng không có miếng, chờ cậu ấy đi bộ đội, khẳng định lợi hại hơn Thẩm Kiêu!
Thẩm Kiêu cong môi, nhưng nhanh chóng đè xuống, nhưng ánh mắt nhìn Nghiêm Trung Kiệt đã hiền hòa hơn không ít, anh cảm thấy hình như ban nãy anh đã quá nghiêm khắc với thằng nhóc này, thật ra chén không rửa cũng được.
"Thím đi rửa chén!"
Thím Trương lên tiếng đúng lúc, bà ấy ôm một chồng chén đũa đi vào phòng bếp.
"Thím, con giúp thím rửa!"
Nghiêm Trung Kiệt đi theo, dưới sự kiên trì của cậu ấy, cậu ấy được hỗ trợ rửa một bó đũa, và lau bếp lò.
Đường Niệm Niệm nín cười rất vất vả, trước kia không phát hiện Thẩm Kiêu lại là người ưa nghe lời ngon ngọt, khó trách nội dung phát thanh mỗi ngày là nói phải cảnh giác viên đạn bọc đường, uy lực này quả thực đáng gờm.
"Dù sao cũng là trẻ con, đâu thể cho cậu ấy làm việc!"
Thẩm Kiêu giải thích, chỉ có điều không đủ sức thuyết phục.
"Biết rồi!"
Đường Niệm Niệm không có vạch trần anh, bởi vì cô cũng thích nghe lời dỗ ngon dỗ ngọt, hai người tám lạng nửa cân, không có gì mà nói.
"Em đến trường học, chủ nhật trở về!"
Đường Niệm Niệm cầm chìa khóa xe, định đến trường học
"Chị Đường còn phải đi học? Trời ạ, anh Thẩm anh là trâu già gặm cỏ non ư!"
Nghiêm Trung Kiệt từ phòng bếp bước ra, nghe thấy lời Đường Niệm Niệm nói, buột miệng thốt ra.
Gương mặt của Thẩm Kiêu dùng mắt thường có thể đã sa sầm, ánh mắt rét căm sắc bén hơn cả dao, Nghiêm Trung Kiệt sợ sệt vội vàng leo tường trốn về nhà, còn kéo theo Bách Tuế và Phúc Bảo trốn chung.
"Ha ha ha ha..."
Đường Niệm Niệm cười tươi như hoa, đứa nhỏ Nghiêm Trung Kiệt này thật thú vị.
Thẩm Kiêu hậm hực đi làm, hôm nay các tân binh đều kêu khổ không ngớt, không biết ai làm Diêm Vương sống nổi cáu, làm hại bọn họ đã rèn luyện đến kiệt quệ.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng sáu, một học kỳ sắp kết thúc rồi, một đợt thi đại học mới cũng sắp đến.
Hai anh em Đường Kiến Quốc và Đường Kiến Thụ đều muốn tham gia thi đại học, còn có vợ của Đường Kiến Quốc, cô ấy là giáo viên tiểu học của công xã, chính mình đã có căn bản, hi vọng thi đậu rất lớn.
Đường Lục Cân và Đường Đông Cường dự định nghỉ hè sẽ về quê của Triệu Xuân Mai, còn có quê của thím Trương, lót giày con gái lớn của thím Trương may vừa xinh đẹp vừa thực dụng, chắc chắn người phương Tây sẽ thích.
Đường Niệm Niệm chỉ bảo bọn họ chú ý an toàn, còn có lúc ký hợp đồng, nhất định phải để cho người ta kiểm định chặt chẽ, những việc khác đã không quan tâm.
Cuối tháng sáu được nghỉ hè, bà cụ Đường mang theo Cửu Cân tới, con bé lại cao lớn hơn không ít, sau khi đến quân đội, đôi mắt của cô bé đã không đủ dùng, nhất là khi nhìn thấy binh sĩ đứng gác cầm súng, hâm mộ vô cùng.
"Bà nội, sau này con muốn làm bộ đội!"
Cửu Cân đã lập nên một lời hùng hồn khí khái.
"Vậy con phải học tập cho giỏi, nếu không bộ đội sẽ không thèm con!"
Bà cụ Đường thừa cơ dụ dỗ cháu gái học tập, cháu gái nhỏ thông minh, thế nhưng không thích học, nếu có thể quyết tâm học hành, nhất định có thể học giỏi.
"Được!"
Đường Cửu Cân đồng ý.
Bà cụ Đường cũng không có đặt việc này ở trong lòng, chỉ xem như cháu gái nói chơi, nhưng sau khi Cửu Cân trở về đã như biến thành người khác, mỗi ngày đều chăm chú nghe giảng bài, giáo viên cũng khoe cô bé tiến bộ vượt bậc, chuyện này sẽ nói sau.
"Bách Tuế, Phúc Bảo, xem tôi mang gì cho các bạn nè!”
Cửu Cân vào nhà, lập tức lớn tiếng gọi đồng bọn thân thiết, còn lấy ra món quà mà cô bé cố ý mang theo là khô chuột đồng.
Cô bé bắt chuột đồng ở trên núi, lột da, loại bỏ nội tạng, phơi khô, Bách Tuế và Phúc Bảo rất thích ăn, mỗi lần có khô chuột đồng sẽ nhào lên.
Nhưng hôm nay Bách Tuế và Phúc Bảo lại uể oải, liếc nhìn Cửu Cân một cái, không nhúc nhích, tiếp tục áp vào dưới bóng cây.
"Khô chuột đồng nè, là món các bạn thích ăn nhất."
Cửu Cân không tin chuyện lạ có thật, lấy khô chuột đồng ra dụ, nhưng Bách Tuế và Phúc Bảo vẫn thờ ơ, bởi vì chốc lát nữa chắc chắn Nghiêm Trung Kiệt sẽ mang đến chuột đồng nướng thơm ngào ngạt.
Chuột đồng nướng có rắc thêm bột cây thì là và mật ong, hương vị rất ngon.
"Bà nội, có phải Bách Tuế và Phúc Bảo đã bị bệnh rồi không?"
Cửu Cân sốt ruột, chạy đi tìm bà cụ Đường.
Mộng Vân Thường
"Chó thì sao bị bệnh được, không ăn chắc chắn là không đói bụng!"
Bà cụ Đường cảm thấy ý nghĩ của cô bé rất vớ vẩn, ch.ó khỏe mạnh hơn người nhiều!
Đường Cửu Cân không tin, cô bé cảm thấy chắc chắn là Bách Tuế và Phúc Bảo đã bị bệnh rồi, đáng tiếc chị hai vẫn chưa về, nếu không đã có thể chở đến bệnh viện khám bệnh.
"Bách Tuế, Phúc Bảo, hôm nay thêm bột ớt nhé!"
Nghiêm Trung Kiệt cầm theo mấy con chuột đồng đã nướng tỉ mỉ, hứng chí chạy tới, Bách Tuế và Phúc Bảo lập tức nghênh đón, còn lắc lắc cái đuôi, so với vẻ lạnh lùng trước đó như là hai con ch.ó khác.
Cửu Cân giận dữ, dám dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo của cô bé, lý nào lại vậy!