"Ăn no rồi!"
Thẩm Trì vỗ bụng nhỏ, tỏ ý cậu bé đã ăn no nê.
"Trước kia không phải ăn ba chén sao?" Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày.
Đứa bé đột nhiên ăn ít, có khả năng là bị bệnh rồi, đây là bà nội cô nói.
"Buổi tối ăn no bảy phần, mẹ!"
Thẩm Trì ngoan ngoãn trả lời, cậu bé vừa học được là ban đêm không thể ăn quá no bụng, no bảy phần mới phù hợp dưỡng sinh.
"Người lớn mới ăn no bảy phần, con nít phải ăn no bụng, đi ăn thêm một chén đi!"
Đường Niệm Niệm dở khóc dở cười, nhẹ nhàng cốc đầu con trai út, thật là chưa từng gặp đứa trẻ nào yêu dưỡng sinh như thế, không hổ là cô sinh, không đi đường thường.
"Dạ vâng!"
Thẩm Trì vui sướng đi xới cơm, trách cậu bé đọc sách không cẩn thận, về sau cậu bé có thể ăn cơm no, nói thật, no bảy phần có hơi khó, đói bụng thật khó chịu.
Cậu nhóc chân ngắn bước nhỏ, vui sướng vào phòng bếp bới thêm một chén cơm nữa, đổ chút nước thịt kho tàu vào trong cơm, sau đó gắp thêm ba miếng thịt kho tàu mỡ nạc có đủ, sau đó gắp thêm chút rau, sau đó cầm muỗng trộn đều đồ ăn và cơm, đút một muỗng cơm đã trộn vào trong miệng, hai má đã phồng lên, ăn vô cùng ngon miệng.
"Các con phải học tập em trai, xưa nay Thẩm Trì ăn rau không dùng cha nhắc."
Thẩm Kiêu thừa cơ giáo d.ụ.c đứa lớn đứa hai, hễ là đồ có ích cho sức khỏe, con trai út sẽ thực thi cực kỳ tích cực, xưa nay không cần anh và Niệm Niệm quan tâm.
"Con với em Nhan đ.á.n.h quyền buổi sáng cũng trước giờ không dùng cha nhắc!"
Thẩm Lương rất lẽ thẳng khí hùng, cậu bé với em gái sáu giờ sáng là thức dậy đúng giờ, vào sân đ.á.n.h quyền, Thẩm Trì thì luôn muốn nằm ỳ, còn bảo là rùa đen cũng là bởi vì không thích hoạt động mới có thể sống thật lâu.
"Cha, chẳng ai hoàn mỹ, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm, cha không thể yêu cầu bọn con làm người hoàn mỹ!" Thẩm Nhan nói năng có lý có cứ nói lý lẽ với cha cô bé, còn đưa ra ví dụ.
"Cha, cha không thích ăn rau, còn yêu cầu con với anh cả ăn, cha không làm tấm gương tốt!"
"Còn có, bác sĩ nói ăn đồ ngọt nhiều không tốt, cha ăn mỗi ngày, còn không cho con với em Nhan ăn!"
Thẩm Lương cũng đưa ra ví dụ, hai anh em gái kẻ xướng người hoạ, khiến mặt Thẩm Kiêu càng đen hơn.
Đường Niệm Niệm cúi đầu xuống, suýt chút cười ra tiếng, hai đứa bé này thú vị quá đi mất.
"Tiểu Đường đang dùng cơm à em? Phó quân trưởng Thẩm cũng ở đây hả!"
Một chị dâu gọi ở cửa sân, trong tay cầm theo cái làn xách, trong làn xách là một quả bí rợ lớn vàng óng.
Ba đứa bé nhìn thấy bí, ánh mắt lấp lóe, rụt đầu lại ngoan ngoãn ăn cơm, Đường Niệm Niệm nhìn bọn trẻ một cái, đi ra ngoài.
"Có phải mấy đứa nhà em lại gây chuyện rồi hay không?"
Đường Niệm Niệm đoán được có thể là ba đứa ranh con này gây họa cho bí của chị dâu này trồng rồi.
Đợt trước, ba đứa ranh con này say mê học nã cao su, dẫn theo mấy đứa nhỏ khu gia thuộc quậy phá, có rất nhiều cửa sổ gặp tai vạ, cô đã bồi thường không ít tiền.
"Trẻ nhỏ nghịch ngợm chút cũng không có gì, chỉ là muốn nói một tiếng với em, bảo mấy đứa Thẩm Lương về sau đừng đi đại tiện trong trái bí rợ, buổi tối chị dự định ăn bí rợ, mở ra thì quá buồn nôn."
Chị dâu đưa cái làn xách sang, Đường Niệm Niệm nhìn thấy bí rợ bị cắt một nửa, bên trong bốc mùi thối hoắc, tức giận c.ắ.n chặt răng.
Đám ranh con này thế mà làm ra chuyện thất đức này, quay đầu sẽ đập nát cái m.ô.n.g bọn nó!
"Tiểu Đường em đừng nóng giận, chị chỉ là đến nói mấy câu, đừng đ.á.n.h trẻ con, bọn trẻ nào cũng thích quậy phá. Trái bí rợ này cũng không đáng là bao, chị rửa lại cắt cho gà ăn, em tuyệt đối đừng đ.á.n.h trẻ con!"
Mộng Vân Thường
Chị dâu đã nhìn ra lửa giận của Đường Niệm Niệm tăng vọt, vội nói mấy lời xoa dịu. Mấy đứa trẻ trong đại viện quân đội đều khỏe mạnh, biện pháp nghịch ngợm gây sự ngay cả người lớn cũng không nghĩ ra được, nhưng tất cả trẻ con của khu gia thuộc cộng lại cũng không nghịch bằng ba đứa nhà phó quân trưởng Thẩm.
Chị dâu đã hỏi rõ ràng, bày mưu đại tiện vào trong bí rợ là đến từ Thẩm Trì, đại tiện là Thẩm Lương, Thẩm Nhan chọn bí rợ xinh đẹp nhất, những đứa trẻ khác ở bên cạnh ồn ào, bao gồm thằng ranh con của nhà cô ấy.
Cô ấy đã đ.á.n.h thằng ranh con một trận, thằng nhóc này đã nhận tội rồi.
"Em không đ.á.n.h con, xin lỗi chị nhé, quả bí rợ này để em mua lại!"
Đường Niệm Niệm móc ra một nắm tiền từ trong túi, chọn đại một tờ mười đồng, rồi đưa qua.
"Chị đòi tiền làm gì, bí rợ nhà chị trồng không đáng tiền, chị chỉ tới nói một tiếng!"
Đương nhiên chị dâu không chịu nhận tiền, cô ấy cầm theo làn xách rời đi.
Đường Niệm Niệm sa sầm mặt về nhà, nếu ba thằng ranh con là làm bí rợ bị hư cô sẽ không tức giận như vậy, nhưng đám ranh con này lại nghĩ ra biện pháp buồn nôn như vậy, về sau cô ăn bí rợ sẽ có ám ảnh. Càng khiến cho cô tức giận chính là, con trai út thế mà xấu xa như vậy, ngoan hiền trước kia đều là giả dối, cái thằng ranh con này quá biết diễn kịch, ngay cả cô cũng bị qua mặt.
Sau khi Đường Niệm Niệm vào nhà, ngồi xuống điềm nhiên như không có việc gì, không nói gì.
Bà nội cô từng nói, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, trời đ.á.n.h tránh bữa ăn, phạm nhân t.ử hình cũng phải ăn bữa tiệc rồi mới lên đường, cho nên xưa nay nhà họ Đường không dạy dỗ trẻ con trên bàn cơm.
Chờ ba đứa ranh con này ăn xong, cô hẳn ra tay.
"Tiểu Đường, có ở nhà không?"
Lại có người đến, lần này tới là vợ chồng tiểu đoàn trưởng Hứa, họ ôm theo một chiếc ti vi đen trắng, bên cạnh còn có một câu bé vẻ mặt cầu xin đi theo, lớn hơn Thẩm Lương một tuổi, là con của bọn họ. Hứa Phán Nhi ở phía sau mẹ, dưới sự giáo d.ụ.c của Hà Đào Hoa đã thay hình đổi dạng, khác hoàn toàn với trước kia. Có điều cô ấy học tập không tốt lắm, năm ngoái không thi đậu đại học, trở thành một lính thiết giáp của quân khu Tây Bắc, biểu hiện rất không tệ. Tình cảm giữa cô ấy và mẹ kế rất tốt, không biết còn cho là mẹ ruột của cô ấy.
"Phó quân trưởng Thẩm cũng ở đây hả, tôi không có việc gì."
Tiểu đoàn trưởng Hứa nhìn thấy Thẩm Kiêu, vẻ mặt ngượng ngùng, trong lòng có chút sợ hãi.
Hà Đào Hoa kéo ống tay áo của anh ta, nhỏ giọng nói: "Bảo anh đừng đến anh nhất định phải đến, nhanh đi về đi!"
Từ lúc sinh con trai, quyền lực trong nhà của Hà Đào Hoa tăng lên không ít, lưng cũng cứng hơn, còn lấy vào tay quyền lực tài chính trong nhà, mỗi tháng chỉ gửi về quê tiểu đoàn trưởng Hứa năm đồng, hiếu kính cha mẹ của anh ta.
Anh em của tiểu đoàn trưởng Hứa có đến làm ầm ĩ, nhưng đều bị Hà Đào Hoa đuổi về, lý do rất thuyết phục, cô ấy đã có con trai, dựa vào cái gì phải nuôi con trai cho người khác?
"Lãnh đạo Thẩm, chúng tôi không có việc gì, chỉ là đi ngang qua!"
Hà Đào Hoa kéo tay chồng trở về, ti vi hỏng cũng không hẳn là con người ta sai, trách nhiệm chủ yếu ở chỗ thằng ranh con nhà mình, mặc dù đã tổn thất không ít tiền, thế nhưng không cần phải tổn thương hòa khí.
Tiểu đoàn trưởng Hứa đau lòng vô cùng, một chiếc ti vi hơn mấy trăm đồng lận đấy, nhưng anh ta thật sự không có can đảm đòi tiền Thẩm Kiêu, vốn cho rằng Thẩm Kiêu không ở nhà, ai ngờ Diêm Vương mặt đen này đang ở nhà.
"Đi ngang qua, ha ha... Vừa khéo đi ngang qua!"
Anh ta ngượng ngùng cười làm lành, ôm ti vi đi trở về, còn vỗ một cái mạnh bạo vào ót của con trai nhà mình, trở về sẽ đ.á.n.h nhừ đòn thằng ranh con này, làm món đồ đắt giá trong nhà hỏng, đau lòng c.h.ế.t anh ta rồi.
"Ti vi hỏng?" Thẩm Kiêu hỏi.
Đường Niệm Niệm cũng ra rồi, còn tóm ba đứa con nhà mình ra.
Đám Thẩm Lương nhìn thấy ti vi, ánh mắt lóe lên chột dạ, còn trừng mắt nhìn Hứa Văn Bân, khẳng định là thằng nhóc này làm phản rồi.
Vẻ mặt Hứa Văn Bân đau khổ, mắt đỏ rừng rực, cậu bé quá oan, cha cậu bé muốn xem tin tức, cậu bé làm gì ngăn được?
Bàn tay của cha cậu bé đ.á.n.h người còn đau hơn Lôi Công, sao cậu bé có thể chịu được?
Cậu bé cũng chỉ là nói lời nói thật thôi, dựa vào cái gì nói cậu bé là phản đồ?