Trước
Sau

Chương 41

“Bạo Bạo, em vừa quay phim xong, trợ lý đang cầm máy, có chuyện gì thế?”

“Không có gì, hình như chị để quên cái áo khoác da ở nhà em, hôm nay định lấy mặc ấy mà.”

“Chị biết mật khẩu mà, cứ qua lấy là được.”

Thực ra xe của Quan Nhất Hòa đã yên vị trong hầm để xe nhà Trần Mộ Giang rồi, nhưng trước khi lên nhà, cô vẫn quyết định làm màu gọi cho đối phương một cú.

Nghe đầu dây bên kia trả lời đúng như dự đoán, cô trêu chọc: “Thì dù gì cũng đâu phải nhà chị, phải xin phép gia chủ một tiếng chứ.”

Người đàn ông trong điện thoại cười khẽ: “Thôi đi bà chị, có phải đang đứng lù lù trước cửa nhà rồi không?”

“Làm gì có.” Cô cười hì hì: “Đang ở dưới hầm.”

“Thế là em đoán sai rồi.”

“Hết ăn ý rồi nha.”

“Chị Quan sắp chạy mất rồi.”

Quan Nhất Hòa vừa bấm mật khẩu vừa phì cười, rồi giả vờ nghiêm túc: “Ừ, lấy áo xong là chạy luôn.”

Trần Mộ Giang cũng hùa theo: “Nhớ lấy cả q**n l*t nhé.”

“Để lại cho em đấy, hàng nguyên mùi.”

“…” Anh dở khóc dở cười: “Chị thắng, chị là nhất.”

“Ha ha ha ha ha.”

Quan Nhất Hòa vừa nói cười với Trần Mộ Giang qua điện thoại vừa bước vào nhà.

“Tuần sau em đóng máy rồi nhỉ? Có muốn…”

Cô bỗng dừng lại.

Quan Nhất Hòa bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông lạ mặt vừa bước ra từ bếp.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói thắc mắc, Quan Nhất Hòa nghiêng đầu: “Anh Giang?”

Đầu dây bên kia ngạc nhiên, người đàn ông trước mặt cũng hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “Chào cô, tôi là Giang Ý Trần, anh trai của Trần Mộ Giang. Cô là…”

“Quan Nhất Hòa, bạn của Trần Mộ Giang, tôi qua lấy đồ.” Cô đưa điện thoại ra xa một chút rồi lại áp vào tai: “Thầy Trần, anh trai em đang ở nhà này.”

Thầy Trần nói: “Chắc là anh ấy giúp bố mẹ mang đồ qua.”

Giang Ý Trần cũng lên tiếng: “Tôi ghé qua đưa cho nó ít đồ ăn kèm.”

Quan Nhất Hòa chẳng bận tâm Trần Mộ Giang nói gì thêm, buông một câu “Cúp nha” rồi tắt máy.

Giang Ý Trần rất hòa nhã nhưng vẫn giữ khoảng cách chừng mực, không dò hỏi quan hệ của cô và Trần Mộ Giang, gương mặt điềm tĩnh khách sáo vài câu rồi bảo cô cứ tự nhiên, sau đó đi vào thư phòng.

Quan Nhất Hòa lơ đễnh tìm áo trong phòng thay đồ.

Tuy nói là đã ngầm xác định quan hệ với Trần Mộ Giang, nhưng việc bất ngờ đụng độ người nhà anh tại đây vẫn khiến cô thấy hơi không thoải mái. Cũng may anh trai của anh không hỏi đông hỏi tây như gia đình mấy người bạn trai cũ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để hoàn toàn bước chân vào thế giới riêng tư của Trần Mộ Giang.

Trước khi đi, cô gõ cửa thư phòng, Giang Ý Trần nghe thấy tiếng động bèn bước ra.

Anh ta hỏi: “Lấy được đồ rồi hả?”

Cô gật đầu: “Vâng, tôi về trước đây.”

Dù cô bảo không cần, người đàn ông vẫn tiễn cô ra tận cửa, lặng lẽ chờ cô đổi giày, đợi đến khi cửa thang máy từ từ khép lại mới đóng cửa nhà.

Ngay giây sau khi bóng dáng Giang Ý Trần khuất sau cánh cửa, Quan Nhất Hòa lập tức thu lại nụ cười xã giao công nghiệp, chuyển sang vẻ mặt tò mò.

Ấn tượng đầu tiên khi thấy Giang Ý Trần là người đàn ông này chắc chắn là anh của Trần Mộ Giang. Thật ra hai người không quá giống nhau, so với Trần Mộ Giang, nhan sắc của Giang Ý Trần có thể nói là quá đỗi bình thường. Nhưng vóc dáng anh ta cao bằng em trai, toát ra một khí chất khó tả khiến anh ta dù ngũ quan nhạt nhòa nhưng sự hiện diện lại cực kỳ mạnh mẽ.

Một sự hiện diện mạnh mẽ đến mức dù xuất hiện ở nhà nam minh tinh cũng không bị nhầm là trợ lý.

Khí chất gì nhỉ… Quan Nhất Hòa vừa đi vừa nghĩ.

Giống như một vị tiên nhân. Không vướng khói lửa nhân gian, không màng d*c v*ng trần thế.

Lúc Quan Nhất Hòa nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt ấy bình thản và dịu dàng, nhưng tuyệt nhiên không chút dao động. Giọng nói của anh ta cũng nhàn nhạt, biểu cảm trên mặt càng ít ỏi, cô bỗng cảm thấy anh ta hẳn là người có ranh giới cực kỳ mạnh.

Không giống cậu em trai. Cô nhớ lại lần đầu hai người gặp gỡ, giờ nghĩ lại mới thấy, cái nhìn đầu tiên đại minh tinh dành cho cô hiện rõ sự trêu đùa nghịch ngợm.

“Thú vị thật.” Cô cười khẽ, lẩm bẩm một mình: “Không ngờ anh trai của em ấy lại thuộc tuýp người này.”

Hôm sau ngày vô tình gặp Giang Ý Trần, Trần Mộ Giang mặt dày mày dạn mò đến nhà Quan Nhất Hòa, đòi tắm chung với cô.

Quan Nhất Hòa bảo nhớ thì nói là nhớ đi, sao lắm văn vở thế?

Trần Mộ Giang bày ra vẻ mặt tủi thân, nói còn chẳng phải sợ “mấy chuyện kia” dọa chị chạy mất sao?

Cô buồn cười, giơ chân đạp một cái, miệng lầm bầm: “Đã bảo là thuận theo tự nhiên rồi mà.”

Anh cười ha hả, ôm chặt lấy cô không buông.

Tắm xong nằm lại lên giường, Quan Nhất Hòa chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói với Trần Mộ Giang về anh trai Giang Ý Trần.

Nghe cô kể xong, Trần Mộ Giang nhướng mày: “Thế chị nghĩ anh trai em phải thuộc tuýp người nào?”

Cô ngơ ngác: “Sao chị biết được, mắc gì chị phải tưởng tượng anh trai em thuộc tuýp nào chứ?”

“Tưởng tượng…” Anh cười bất lực: “Chị khéo chọn từ thật đấy.”

Chưa đợi cô lên tiếng, nụ cười của anh chợt tắt, mở lời: “Anh của em trước đây không như thế này… không đến mức…”

Anh dường như do dự không biết dùng từ gì cho phải, cân nhắc một lát mới nói: “… không đến mức, chẳng giống người như vậy.”

Cô phì cười: “Làm gì có ai nói anh mình thế?”

Anh lại không cười: “Là thật đấy. Mấy năm nay đỡ nhiều rồi. Sáu năm trước, cả nhà em lúc nào cũng nơm nớp lo sợ anh ấy…”

Anh dừng lại, cuối cùng khẽ nói: “… Sợ anh ấy có thể tự sát bất cứ lúc nào.”

Lúc này Quan Nhất Hòa không dám cười nữa.

Cô sờ lên gương mặt thoáng nét buồn bã của anh, chờ anh nói tiếp.

“Anh trai em hồi ở Anh có một cô bạn gái, cũng là chị dâu em, hai người yêu nhau đã nhiều năm.”

“Lâu đến mức em cũng chẳng nhớ rõ họ quen nhau bao lâu nữa, hình như từ hồi em học cấp hai là đã biết đến chị dâu rồi.” Anh như nhớ ra điều gì đó: “Anh ấy lớn hơn em sáu tuổi.”

Quan Nhất Hòa nhẩm tính trong đầu, vậy là lúc đó Giang Ý Trần khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Cô khá kinh ngạc: “Chưa từng đổi người yêu luôn hả?”

Anh lắc đầu: “Chưa bao giờ. Là tình đầu.”

Quan Nhất Hòa cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên, đây là chuyện không thể nào tồn tại trong thế giới của cô.

Trần Mộ Giang nhìn cô, dường như cảm nhận được vẻ khó tin mà cô đang che giấu, anh cười cười, hôn lên má cô một cái rồi nói tiếp.

“Nói chung trong ký ức của em, từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh ấy chỉ có mỗi một người bạn gái đó thôi. Cả nhà em đều coi chị ấy là người trong nhà rồi, em cũng mặc nhiên cảm thấy chuyện này sẽ chẳng bao giờ thay đổi…”

Anh day day mi tâm, hỏi cô: “Chị hiểu mà đúng không? Kiểu như có một sự việc hay một con người nào đó đã gắn bó suốt một chặng đường dài trong cuộc đời mình, bản thân sẽ mặc định rằng người đó sẽ luôn ở đó mãi mãi.”

Cô gật đầu, rất nghiêm túc bảo là cô hiểu.

Ví dụ như đám bạn thân của cô, cô chưa bao giờ tưởng tượng cuộc đời không có họ thì sẽ ra sao.

“Đến em còn thấy thế thì nói gì đến anh ấy.” Dường như anh đang nhớ lại chuyện cũ, cười nói: “Lúc nhận tháng lương đầu tiên cũng gọi là kha khá, em còn bảo đưa hết cho anh ấy để mua nhẫn kim cương thật to cho chị dâu.”

Anh cười rất vui vẻ: “Vốn dĩ anh ấy không định lấy tiền của em, nhưng lượn một vòng tiệm trang sức xong, anh ấy chỉ muốn mua cái tốt nhất cho chị ấy. Kết quả là đưa hết tiền của em cũng không đủ, phải vay thêm bố mẹ nữa.”

Cô cũng cười, bảo đáng yêu thế.

Anh siết chặt vòng tay ôm cô, hít sâu một hơi nơi hõm cổ cô, đến khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã thoáng nét bi thương.

Môi anh hé mở, cuối cùng tóm tắt kết cục của câu chuyện tình yêu ấy bằng một câu ngắn gọn nhất.

“Sáu năm trước, chị dâu qua đời. Cướp bóc, nổ súng, chết ngay tại chỗ, ở King’s Cross.”

Tim Quan Nhất Hòa như ngừng đập, đồng tử giãn ra.

Trần Mộ Giang rũ mắt: “London về đêm loạn lắm, nên mỗi lần chị ấy tăng ca thì anh trai em đều đi đón, hoặc chị ấy tự lái xe về. Đúng cái đêm hôm đó xe chị ấy hỏng, đồng nghiệp lại về trước, anh trai em thì bận tối mắt, điện thoại hết pin sập nguồn. Lúc mở máy lên là nhận ngay cuộc gọi từ cảnh sát.”

Cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, cũng chẳng kịp nghĩ lời an ủi. Lúc này toàn thân cô cứng đờ, cảm giác đau thương to lớn đang bủa vây lấy mình.

Người làm nghệ thuật đều là những kẻ có tâm hồn nhạy cảm, trong những khoảnh khắc thế này, cô cực kỳ dễ đồng cảm với người khác.

Chỉ nghe qua câu chuyện thôi cô đã thấy ngạt thở, không dám tưởng tượng Giang Ý Trần người trực tiếp đối diện nỗi đau và cả Trần Mộ Giang người sớm đã coi chị dâu là người nhà, phải chịu đựng tâm trạng như thế nào.

Khi trái tim nhói đau, cô nắm chặt lấy tay anh.

Anh cũng đan mười ngón tay vào tay cô đáp lại.

Dường như thấy khóe miệng Quan Nhất Hòa mếu máo quá rõ, Trần Mộ Giang bỗng bật cười, ghé sát lại hôn cô: “Bạo Bạo sắp khóc rồi này.”

Cô đưa tay v**t v* sau gáy anh từng cái một, rồi ôm chầm lấy anh.

Người đàn ông đùa cợt: “Nhiệt tình thế? Biết thế em dùng chiêu này sớm hơn… Á!”

Người phụ nữ nhíu mày: “Còn lôi chuyện này ra đùa được…”

Anh cười: “Không sao đâu, chuyện qua rồi. Đúng là mất khá nhiều thời gian để vượt qua, nhưng em, bố và mẹ em đều đã ổn hơn nhiều rồi.”

“Nhưng anh trai em…”

Ánh mắt anh đờ đẫn, sau đó thở dài thườn thượt.

“Anh trai và chị dâu em vốn định cưới sớm rồi, nhưng cả hai đều bận công việc, tốt nghiệp đại học xong mới đính hôn trước, xong cứ lần lữa mãi chưa đi làm thủ tục vì cả hai đều muốn về nước tổ chức đám cưới.”

“Nếu lúc đó không xảy ra chuyện, thì hai tháng sau là đến Tết, họ định về nước đăng ký kết hôn. Kết quả là…”

Kết quả là, âm dương cách biệt.

Ngày mai và tai nạn, con người mãi mãi không biết cái nào sẽ đến trước.

Trần Mộ Giang kể, nửa năm sau khi chị dâu mất, anh hủy hết lịch trình công việc, cùng bố mẹ thay phiên nhau canh chừng anh trai xuyên suốt hai mươi bốn giờ, sợ anh ấy nghĩ quẩn.

“… Lúc đó em mới biết, hóa ra con người thật sự có thể sống như một cái xác không hồn.”

“… Quan trọng là, em hoàn toàn không thể đồng cảm được với anh ấy, chị hiểu không? Nỗi đau của con người không thể nào cảm thông cho nhau một trăm phần trăm được. Chuyện không xảy ra trên người em, em vĩnh viễn không bao giờ hiểu được anh ấy đau đớn đến mức nào.”

Anh ngả người ra sau, nhìn lên trần nhà: “Thật sự em rất luống cuống, chẳng biết an ủi thế nào, chỉ biết ở bên cạnh anh ấy thôi.”

Từng câu từng chữ anh nói, cô đều hiểu.

Bởi vì cô lúc này cũng đang mang tâm trạng y hệt anh lúc đó.

“… Sau đó, thì thành ông anh Giang Ý Trần mà hôm qua chị gặp đấy.” Anh thu lại nỗi buồn nơi đáy mắt, chống một tay nhổm dậy, cười nhìn cô: “Anh Giang bây giờ ổn hơn nhiều rồi, ít nhất có thể sinh hoạt bình thường, chỉ là không màng d*c v*ng trần thế nữa thôi.”

Nói rồi anh chắp hai tay lại, bắt chước cái meme “người qua đường” nổi tiếng nọ.

Như nhớ ra điều gì, anh nói thêm: “Ổng vốn chẳng quan tâm gì đến mấy cái tin hot trên mạng đâu nên mới không nhận ra chị.”

Đầu cô đầy dấu hỏi chấm, bảo mắc gì phải nhận ra chị, chị có phải minh tinh đâu.

Anh nhe răng cười: “Chị là bạn gái tin đồn của em mà, Bạo Bạo.”

Hai người đùa giỡn trên giường một lúc.

Đùa xong, Quan Nhất Hòa lại nằm gọn trong lòng Trần Mộ Giang, giọng điệu như đang hỏi nhưng thực chất là khẳng định: “Sau đó anh trai em không yêu ai nữa nhỉ.”

“Ừ.” Anh gật đầu, nhấn mạnh từng chữ: “Không bao giờ nữa. Nhà em cũng chẳng dám nhắc chuyện đó với anh ấy, miễn anh ấy sống tốt là được.”

Quan Nhất Hòa thở dài, cảm thán cho cái kết tan vỡ của một tình yêu ngỡ như hoàn hảo đến ngưỡng mộ.

Cô như lẩm bẩm một mình: “Yêu đương nghiêm túc sao lại chẳng có kết quả tốt…”

Anh liếc nhìn cô, buông một câu ẩn ý: “Thế nên sau khi chị dâu mất, em chẳng còn hứng thú gì với việc yêu đương nghiêm túc nữa.”

Nghe vậy, Quan Nhất Hòa nhướng mày nhìn Trần Mộ Giang. Cô không định tiếp lời, nhưng cũng không ngắt lời anh.

Anh cười khẽ, hờ hững nhún vai, bàn tay đang ôm cô v**t v* sống lưng cô một cách lơ đãng: “… Có thể rời đi bất cứ lúc nào, cũng tốt mà.”

Cô gật đầu đồng tình, nhưng lại có vẻ không tin lắm: “Chị cũng chả tin vào thiên trường địa cửu, nhưng gặp được người ưng ý thì chị sẽ yêu đương đàng hoàng.”

“Có thể đối với em tình yêu vốn dĩ không phải là tất cả.” Anh ngẫm nghĩ: “Rồi nhìn thấy tình trạng của anh trai em xong, em càng không muốn yêu đương nghiêm túc.”

“Chưa từng nghiêm túc bao giờ á? Chị không tin.”

“Sao lại không tin? Chẳng lẽ không thể có chuyện chị là ngoại lệ à?”

Nghe câu hỏi ngược của Trần Mộ Giang, Quan Nhất Hòa quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Mắt nhìn của chị cao lắm nên đàn ông chị chấm chắc chắn không tệ.”

“Đã là người ưu tú thì những cô gái từng trở thành bạn gái của em đương nhiên sẽ có điểm độc đáo riêng. Chị cũng có, nhưng tuyệt đối không thể nào chỉ mình chị có.”

“Chị không để bụng mấy chuyện này đâu. Em không cần lừa chị. Mấy cái đó với chị không quan trọng.”

“Vinh hạnh được trở thành ngoại lệ, ok, chị vui. Nhưng biến cái đó thành một loại chấp niệm hay coi như một chiến thắng thì chị không cần.”

Cô đảo mắt một vòng: “Sao? Trở thành người đặc biệt của ai đó thì chị có tiền lấy không? Có được trao giải không? Hay sau này được ghi vào sử sách cho hậu thế tung hô chiêm ngưỡng?”

Anh cười ngất, cười xong lại đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng chị thực sự khiến em có h*m m**n yêu đương mãnh liệt chưa từng thấy.”

Cô nhún vai: “Thế à? Vậy thì yêu đi.”

“Cứ thế thôi á? Phá hỏng bầu không khí quá.”

“Thì không làm giá với em nữa còn gì.”

“Chị cứ làm giá với em thêm tí nữa đi, đang vui mà.”

“Được thôi, thế thu hồi lại. Chưa quá hai phút đúng không?”

“Chưa đâu, mới mấy chục giây.”

Quan Nhất Hòa làm động tác thu hồi tin nhắn trong không khí.

Trần Mộ Giang bất lực nhìn cô, nhưng khóe miệng cứ nhếch lên không ngừng.

“Thôi, chị gửi lại lần nữa đi.”

“Gửi lại cái gì?”

“Câu “Vậy thì yêu đi” ấy.”

“Không sợ phá hỏng không khí à?”

Gương mặt người đàn ông từ từ sát lại gần, đôi mắt anh sáng lấp lánh, giọng nói rất nhẹ nhưng vô cùng kiên định.

“Em vừa tưởng tượng thử cảm giác cuối cùng chị cũng là bạn gái của em rồi, cảm giác đó quá tuyệt vời.”

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet, bốn mắt nhìn nhau, anh hỏi cô: “Mình yêu nhau nhé?”

“Duyệt nha cưng.”

“…”

Trần Mộ Giang dở khóc dở cười.

Biểu cảm anh thay đổi liên tục, cuối cùng ôm lấy Quan Nhất Hòa đang cười khúc khích, ngửa mặt lên trời than dài: “Thôi xong, bạn gái mình tự tìm, ráng mà chịu.”

Cô bạn gái đưa tay bóp mũi anh: “Bạn trai, có muốn làm một nháy xác nhận quan hệ không?”

“…”

“Không muốn hả? Thế thôi.”

Quan Nhất Hòa nói xong định kéo chăn đi ngủ thì bộ đồ trên người đã bị lột ra trong chớp mắt.

“Em bảo không muốn lúc nào?”

“… Bạn gái ơi.”