Trước
Sau

Chương 42

Quan Nhất Hòa vốn tưởng yêu đương với đại minh tinh sẽ vất vả lắm, nhưng thực tế chứng minh chuyện này cũng chẳng khác mấy mối tình trước của cô là bao.

Có lẽ do cả hai đều không thuộc tuýp người thích bám dính lấy nhau, cộng thêm việc Trần Mộ Giang đã quá rõ tính cách cần không gian riêng của Quan Nhất Hòa nên anh chẳng bao giờ đòi hỏi hai người phải kè kè bên nhau suốt ngày.

Hơn nữa ai cũng có công việc riêng, không thể ngày nào cũng quấn quýt âu yếm. Những lúc bận rộn, nhắn tin hay gọi video qua WeChat cũng đủ giải tỏa phần lớn nỗi nhớ nhung. Tất nhiên, phần nhỏ còn lại, cả hai sẽ tự biết cách tranh thủ tìm cơ hội gặp mặt.

Ngọn lửa tình yêu này cháy không nhanh cũng chẳng chậm. Lửa tuy không lớn nhưng lúc nào cũng tỏa ra hơi ấm vừa đủ.

Từ lúc xác nhận quan hệ đến nay đã nửa năm, cả Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang đều bận rộn ngược xuôi vì công việc, hễ rảnh rỗi là chỉ muốn ru rú trong nhà. Thế nên địa điểm hẹn hò thường nếu không phải nhà cô thì là nhà anh. Thời gian đầu, mỗi lần gặp nhau Quan Nhất Hòa còn cố ý để ý xem có paparazzi rình rập quanh đó không, nhưng lâu dần cô cũng lơ là cảnh giác.

Cô nghĩ bụng: Khu chung cư cả hai ở an ninh đều rất nghiêm ngặt, hơn nữa sau vụ tin đồn lần trước, cô đã hoàn toàn lặn mất tăm trên mạng, ngoài mặt cũng chẳng có tương tác gì với Trần Mộ Giang, chắc không đến mức bị phát hiện nhanh thế đâu.

Thế nhưng, cô đã đánh giá quá thấp tốc độ lan truyền tin đồn trong thời đại internet này rồi.

Một hôm nọ, vừa làm xong việc, cô nhận được điện thoại của Đường Cảnh Văn. Giọng điệu cô nàng nghe có vẻ hả hê lắm: “Chị ơi, chị lại lên hot search rồi kìa!”

“…” Quan Nhất Hòa tháo kính, day day thái dương, bất lực hỏi: “Bên nào chụp thế? Sao không ai báo trước cho tao?”

Chắc phía Trần Mộ Giang cũng chưa nhận được tin tức gì.

“Không phải đâu, là nhờ các camera chạy bằng cơm của quần chúng nhân dân đấy.”

Đầu dây bên kia, cô bạn thân dường như đang lướt xem tin tức, chép miệng tấm tắc: “Lời khuyên của tao là…”

“Là gì?”

“Liên hệ ngay với vị quần chúng kia, xin file gốc đi.” Cô bạn cười hì hì: “Chụp đẹp quá trời quá đất, tao xin tuyên bố chính thức gia nhập hội chèo thuyền này nha.”

Hả? Quan Nhất Hòa ngơ ngác không hiểu gì cả.

Cô cũng chẳng vội lên mạng xã hội xem làm gì, đằng nào cũng bị khui ra rồi, vội có giải quyết được cái quái gì đâu. Cô gọi cho Trần Mộ Giang trước, không ai bắt máy, chắc là chưa quay xong, thế là cô chuyển sang gọi cho anh Lực, người quản lý của Trần Mộ Giang.

Anh Lực cúp máy rồi nhắn tin WeChat cho cô với tốc độ ánh sáng, bảo là đang bận bàn dự án, ảnh thì anh ta liếc qua rồi, không có vấn đề gì lớn, để sau hẵng nói.

Quan Nhất Hòa dở khóc dở cười: Được rồi, hai nhân vật sừng sỏ trong showbiz còn dửng dưng như thế thì cô lo cái gì.

Cô đi pha cốc cà phê, trong lúc chờ đợi mới lề mề bấm vào cái topic hot search đã treo ở đó được một lúc lâu.

[@Tintứcgiảitrí: #Trần_Mộ_Giang_Quan_Nhất_Hòa #Bạn_gái_Trần_Mộ_Giang #Trần_Mộ_Giang_Quan_Nhất_Hòa châm_thuốc_bên_lan_can

Gần đây có cư dân mạng đăng bài, nói bắt gặp diễn viên @TranMoGiangV và người nghi là bạn gái – nhiếp ảnh gia Quan Nhất Hòa @NhatHoaYihe trên đường Uyển Bình Nam, hai người cử chỉ thân mật. Cư dân mạng này miêu tả chi tiết quá trình gặp gỡ: “Vốn đang đợi taxi, ngẩng đầu lên thấy một chị gái khí chất cực đỉnh bước ra từ quán lẩu đối diện nên nhìn thêm vài lần, kết quả giây sau có một người đàn ông xuất hiện, tháo khẩu trang ra mới phát hiện là Trần Mộ Giang, làm tôi kích động muốn xỉu…”]

Chị gái khí chất cực đỉnh nào đó đang vác cái đầu bết dầu hai ngày chưa gội, há hốc mồm nhớ lại xem hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ mãi cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, thế là cô lại bấm vào bài đăng gốc trên Tiểu Hồng Thư.

Nhìn thấy bức ảnh cư dân mạng chụp được, cô lập tức hiểu tại sao Đường Cảnh Văn lại đùa bảo cô liên hệ xin ảnh gốc.

Bởi vì khoảnh khắc bắt được quá xuất sắc.

Bức ảnh giúp cô nhớ lại vài chi tiết đêm hôm đó.

Cô cùng anh và các nhân viên trong đoàn đi ăn khuya, mọi người ăn no căng bụng nên ngồi nghỉ thêm một lát, cô lên cơn thèm thuốc nên đi ra ngoài trước, chưa được bao lâu thì Trần Mộ Giang cũng đi theo ra, bảo là cũng muốn hút thuốc.

Lúc ấy cô còn định trêu anh, chẳng thèm nhìn, giả vờ như không quen biết, tự mình châm thuốc.

Cô dựa lưng vào lan can, vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại, vai bỗng bị chọc chọc hai cái.

Cô quay đầu lại, thấy Trần Mộ Giang đang đứng dưới bậc thềm, miệng ngậm điếu thuốc, nét mặt nghiêm túc: “Xin chào, cho tôi xin mượn bật lửa được không?”

Cô vừa định móc bật lửa ra thì như phát hiện điều gì đó, kinh ngạc hỏi: “Cậu là… Trần Mộ Giang phải không?”

Trần Mộ Giang bày ra gương mặt phức tạp kiểu bị phát hiện nhưng không muốn thừa nhận, sau đó mỉm cười với cô.

“Trời ơi, tôi thích phim cậu đóng lắm! Chụp chung kiểu ảnh được không?”

“Phim nào?”

“Hả?”

“Chị thích phim nào tôi đóng?”

“Ờ…” Cô cứng họng: “Từ từ, cắt cắt cắt, đợi chút, để chị nghĩ đã.”

Có trời mới biết là phim nào, cô vốn thuộc kiểu người xem phim xong là quên sạch tên.

Lúc này Trần Mộ Giang mới lộ ra biểu cảm vừa bực tức vừa buồn cười, anh đút hai tay vào túi quần, hất hất cằm trêu chọc: “Nữ chính của tôi ơi, trong lúc chờ cô nhớ lại lời thoại, có thể cho phép tôi hút điếu thuốc trước được không?”

Quan Nhất Hòa xua xua tay, ra vẻ đừng có làm phiền: “Từ từ, sắp nhớ ra rồi.”

Trần Mộ Giang nở nụ cười bất đắc dĩ mà cưng chiều.

Quan Nhất Hòa làm màu thêm vài giây nữa rồi cười hì hì với anh, bảo chịu, không nhớ nổi, không chơi nữa.

Sau đó cô thấy ánh mắt anh như muốn nói: Thế bật lửa đâu?

Thế là xuất hiện cảnh tượng mà cư dân mạng chụp được.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, người phụ nữ với làn da trắng phát sáng lười biếng chống tay lên lan can, mái tóc dài khẽ bay trong gió, khóe môi cô nhếch lên, vươn tay châm thuốc cho người đàn ông cao lớn đang đứng phía dưới rũ mắt nhìn xuống. Những ngón tay thon dài của người đàn ông khum lại quanh bàn tay cầm bật lửa của người phụ nữ, trông như đang chắn gió, lại giống như đang nắm lấy tay cô.

Hành động của hai người không thân mật kiểu ôm ấp vồ vập, nhưng lại toát ra một bầu không khí riêng biệt mà người ngoài hoàn toàn không thể chen chân vào.

“Vãi, đẹp thế.”

Quan Nhất Hòa trầm trồ vài tiếng, sau đó chụp màn hình tanh tách, thay ngay ảnh nền khung chat với Trần Mộ Giang.

Cô còn mãn nguyện gửi ảnh chụp màn hình khung chat cho hội bạn thân, tiện tay gửi luôn cho Trần Mộ Giang vẫn chưa hồi âm.

Quan Nhất Hòa: Vào đu CP đi này, CP Cây ngô đồng phố Hải Đô.

Quan Nhất Hòa: Cái tông màu này đỉnh chóp, làm hình nền quá hợp.

Đường Cảnh Văn: …

Đường Cảnh Văn: #Nhỏ_này_mê_thật_rồi#

Phải một tiếng sau Trần Mộ Giang mới xuất hiện.

Trần Mộ Giang: Bạo Bạo, em vừa xong việc.

Trần Mộ Giang: Ai chụp thế này? Đẹp đấy. Gửi ảnh gốc cho em với.

Trần Mộ Giang: Ồ, em biết rồi.

[Trần Mộ Giang đã gửi cho bạn một lời mời gọi thoại].

Quan Nhất Hòa nói chuyện điện thoại sơ qua với Trần Mộ Giang, bàn về vụ bị cư dân mạng tung ảnh, kết quả hai người nảy sinh bất đồng quan điểm lớn.

Trần Mộ Giang thì cảm thấy nhân cơ hội này công khai luôn cho rồi, đằng nào mấy bộ phim đang đợi chiếu của anh cũng chẳng phải phim tình cảm, dự án đang đàm phán gần đây cũng không liên quan đến yêu đương. Một diễn viên nam sắp ba mươi tuổi như anh công khai chuyện tình cảm cũng chẳng ảnh hưởng gì xấu.

Anh còn bảo, em yêu được một tiến sĩ xinh đẹp, đây không phải điểm cộng to đùng sao?

Quan Nhất Hòa lại không đồng ý, thậm chí còn có phần phản đối. Qua điện thoại cô ra sức khuyên can cậu bạn trai dường như chỉ một giây sau là sẽ đăng lên Weibo dòng trạng thái “Xin chào mọi người, giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi @NhatHoaYihe”. Cô khổ khẩu bà tâm khuyên anh đừng có vội.

“Em có vội đâu, nhưng đây là cơ hội tốt mà?” Bạn trai cô lấy làm lạ, nửa đùa nửa thật: “Sao thế, sợ anh chàng nào khác nhìn thấy à?”

“À đúng đúng đúng, sợ anh ở Hải Đô nhìn thấy, lại sợ anh ở Hà Đô nhìn thấy, còn anh bên Đức em biết không? Anh ấy cũng hay hóng chuyện showbiz trong nước lắm.”

Người đàn ông thoải mái cười thành tiếng, nói anh bên Đức nào thế, sao em chưa nghe chị kể bao giờ.

“… Tóm lại là em đừng có vội, em đâu phải người thường, hơn ba mươi triệu fan đấy, là KOL đình đám đấy anh hai, chuyện công khai tình cảm chắc chắn phải chọn ngày lành tháng tốt chứ, em thấy đúng không…”

Sau một hồi mỏi miệng thuyết phục, Trần Mộ Giang lầm bầm đồng ý tạm thời gác lại kế hoạch công khai mối quan hệ.

Nhưng chưa đầy một tuần sau, anh lại nhắc lại chuyện này.

Trần Mộ Giang và người quản lý Tưởng Lực đang bàn công việc ở studio, Quan Nhất Hòa rảnh rỗi nên qua đón anh, định lát nữa hai người sẽ lái xe ra ngoại ô hóng gió.

Vừa mở cửa bước vào, cô bắt gặp hai cặp mắt nhìn mình chằm chằm, trong đó có một đôi mắt tràn đầy bất lực.

Tưởng Lực lộ rõ vẻ mặt như nhìn thấy cứu tinh, nói chị Quan, chị đến rồi.

Quan Nhất Hòa ngơ ngác, ngồi xuống mới biết Trần Mộ Giang vẫn khăng khăng đòi công khai chuyện tình cảm với cô.

Cô bật cười, chẳng hề né tránh trước mặt người quản lý, ôm lấy bạn trai, dịu dàng nói: “Ây da, em có lòng rồi.”

Cô hôn lên má anh rồi chăm chú nhìn anh, khóe miệng cong lên: “Cảm ơn cậu Trần của chị, thầy Trần, trai đẹp siêu cấp, đại minh tinh, cảm giác an toàn điểm mười luôn.”

Gương mặt nghiêm túc của cậu Trần lúc này mới giãn ra, lộ một nụ cười mỉm.

Quan Nhất Hòa nói tiếp: “Công khai thì không vấn đề gì, đứng trên góc độ cá nhân của chị, đương nhiên là chị vui rồi. Thế này chị khỏi cần chủ động khoe khoang, cả thế giới đều biết Quan Nhất Hòa này kiếm được một anh bạn trai đại đại đại đại…”

Cô nheo mắt cười, dang rộng hai tay làm động tác khoa trương: “… Đại minh tinh, còn chuyện gì sướng hơn thế nữa chứ?”

Trần Mộ Giang rõ ràng rất hưởng thụ những lời này của cô.

“Nhưng mà…” Cô đổi giọng: “Đứng trên góc độ sự nghiệp của thầy Trần, chị cảm thấy không công khai sẽ tốt hơn một chút.”

Trần Mộ Giang nhíu mày ngay lập tức: “Tại sao?”

“Em làm ngôi sao bao nhiêu năm rồi nên có thể không hiểu rõ tâm lý của quần chúng tụi chị đâu.”

Quan Nhất Hòa bắt đầu phân tích đâu ra đấy: “Chị thấy thế này nhé, chị thử đặt mình vào vị trí một người hóng hớt, khi thấy tin đồn tình cảm của một ngôi sao nào đó thì sẽ cảm thấy thế nào.”

“Ban đầu chắc chắn là tò mò, sau đó sự tò mò sẽ bị những tin tức hot khác làm lu mờ, hoặc là do xuất hiện quá nhiều nên thấy phiền phức. Vậy nếu ngôi sao này, tin đồn tình cảm của người đó chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện trong cuộc sống của chị thì chị có thể sẽ cho rằng người đó khá kín tiếng rồi tự dưng nảy sinh chút thiện cảm.”

“Sau đó nhé, việc thỉnh thoảng mới xuất hiện lại khiến chị luôn giữ được sự tò mò, đoán già đoán non xem người đó với đối tượng tin đồn rốt cuộc thế nào rồi? Mỗi lần nhìn thấy tên người đó, chị sẽ lại nhớ đến chuyện này.”

“Hơn nữa em xem, những ngôi sao không công khai ấy, người qua đường chẳng phải cứ lâu lâu lại đăng bài phân tích xem họ rốt cuộc có bên nhau không à, nếu soi được chút hint ngầm, họ còn cảm thấy ngọt ngào hơn gấp bội. Đây chẳng phải là cách giữ nhiệt tốt nhất sao? Mà lại chẳng tốn xu nào.”

Lúc này Tưởng Lực xen vào, nói có khi vẫn phải tốn tiền đấy chứ.

Quan Nhất Hòa phì cười, gật đầu liên tục nói cũng đúng.

“Nhưng tụi mình thì không cần tốn tiền, ha ha ha ha.”

Quan Nhất Hòa nói đùa vài câu với Tưởng Lực, làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng trong văn phòng.

Cười xong, cô quay đầu nhìn bạn trai sắc mặt đã dịu đi đôi chút, nụ cười vẫn như cũ nhẹ nhàng thoải mái: “Quan trọng nhất là, không ảnh hưởng đến việc em nhận phim tình cảm. Đúng không nào?”

“Nhỡ đâu có kịch bản ngon nghẻ thì sao? Em mới hai mươi bảy tuổi, bảo dưỡng nhan sắc cũng tốt, giờ bản quyền tiểu thuyết bán ầm ầm, với hình tượng này của em chắc chắn có không ít phim tìm đến.”

Quan Nhất Hòa thao thao bất tuyệt từ góc độ người qua đường sang đến công việc của Trần Mộ Giang, tung ra một loạt lý lẽ khiến anh cứng họng không nói lại được câu nào.

Anh thở dài, cô thấy vậy biết ngay bạn trai đã thay đổi ý định, lúc này mới cười hì hì nói nốt câu cuối cùng.

“Người qua đường có thiện cảm, công việc có đường lui, chia tay cũng không sợ ầm ĩ quá, một mũi tên trúng ba đích, he he he.”

Anh liếc xéo cô: “Con chim nào là trọng điểm?”

“Thì đương nhiên là…” Cô lắc lư cái đầu: “Con chim cuối cùng rồi!”

Trần Mộ Giang cười trong bực tức, nhéo má cô giả vờ muốn gây sự, cô cũng rất phối hợp bĩu môi làm vẻ tủi thân xin tha.

Tưởng Lực ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

Đùa giỡn xong, Trần Mộ Giang dang hai tay, ngả đầu ra sau ghế sofa nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau lại thở dài, chậm rãi nói: “Những gì chị nói, em đều hiểu.”

“Nhưng em thật sự…” Gương mặt anh hiện rõ sự khó hiểu, song lại dường như không quá bất ngờ: “Sao chị có thể bình tĩnh được như thế?”

Quan Nhất Hòa nhún vai: “Công khai hay không đối với chị không quan trọng, cảm giác an toàn đâu có tìm kiếm từ việc đó.”

Cô ghé sát lại gần anh: “Em có lòng như vậy là chị vui lắm rồi. Cảm ơn em.”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt dịu dàng đến mức như sắp chảy ra nước, Tưởng Lực thấy thế khẽ ho vài tiếng.

Anh ta nói: “Chị Quan, đúng lúc ghê, có đạo diễn hỏi tôi chị có viết nhạc phim truyền hình không.”

Quan Nhất Hòa lập tức ngồi thẳng dậy: “Có viết.”

“Chị viết bao giờ chưa?”

“Chưa, nhưng tôi có thể thử.” Cô gãi đầu: “Anh đừng nói với đạo diễn là tôi chưa viết bao giờ nhé.”

“Ha ha ha, không thành vấn đề.”

Trần Mộ Giang chen vào: “Chị ấy chắc chắn làm được, cái đầu này thông minh lắm, nói một cái là hiểu ngay.”

Quan Nhất Hòa nhăn mũi với anh.

Tưởng Lực thuận theo chủ đề hỏi tiếp: “Chị Quan, chị có định chuyển hướng sang mảng này không, chúng tôi nên giới thiệu thế nào, nhà sản xuất âm nhạc? Hướng đi là sản xuất âm nhạc à? Hay nhiếp ảnh vẫn là nghề chính.”

Cô gật đầu: “Nhạc phim truyền hình, điện ảnh này nọ, tôi nghĩ cũng tính là sáng tác thương mại. Ừ, tôi khá hứng thú, thật ra nhiếp ảnh vẫn luôn tính là nghề tay trái thôi.”

Cô tự giễu rằng chỉ là mãi chưa tìm được cách quay lại nghề chính.

Nghe vậy Tưởng Lực xua tay: “Chuyện nhỏ, tôi sẽ để ý giúp chị.”

Quan Nhất Hòa vội vàng cảm ơn chân thành.

“Không cần cảm ơn. Đều là người một nhà cả mà.” Tưởng Lực đứng dậy, cười chỉ chỉ vào Trần Mộ Giang nãy giờ vẫn giữ khư khư nét mặt chuyện không liên quan đến mình: “Ông chủ tôi nhắc tôi đấy, bảo tôi để mắt giúp đỡ chị nhiều hơn.”

Quan Nhất Hòa mím môi cười, nắm tay Trần Mộ Giang, vừa trò chuyện với Tưởng Lực vừa đi về phía hầm để xe.

“… Mấy cái này có thể ký hợp đồng với công ty không? Kiểu tìm người quản lý ấy, tôi thấy có mấy nhạc sĩ cũng ký hợp đồng mà.”

“Được chứ, ở Mỹ nhiều người học sáng tác ngay lúc học Tiến sĩ đã tìm công ty quản lý, hoặc tìm người bảo trợ rồi. Nhưng nếu thế thì tôi phải liên tục tham gia các cuộc thi, vì họ cũng yêu cầu tôi phải có độ nhận diện. Nếu không thì chỉ là mấy công ty nhỏ chẳng có tài nguyên gì.”

“Có tài năng hoặc tiềm năng cũng không được sao? Nhất định phải thi thố à?”

“Người có tài năng thì nhiều lắm, ha ha ha.” Cô bất lực nói: “Anh không đưa ra được thành tích thực tế nào… Nói trắng ra là, chuyện nhạc sĩ ký hợp đồng, trừ phi anh thực sự là thiên tài ngàn năm có một, còn bình thường đều yêu cầu hồ sơ năng lực phải cực kỳ đẹp, kể cả là để lòe người ngoài nghề cũng được, thì công ty mới ưu tiên cân nhắc.”

“Hiểu rồi, tức là phải có điểm bùng nổ.”

“Chuẩn luôn.”

Tạm biệt Tưởng Lực, hai người lên xe. Lúc thắt dây an toàn, Trần Mộ Giang nãy giờ vẫn im lặng nghe cô và Tưởng Lực nói chuyện bỗng lên tiếng: “Đứng trên góc độ người ngoài nghề như em, thân phận của chị vốn dĩ đã có điểm bùng nổ rồi.”

Quan Nhất Hòa quay đầu, ra hiệu cho anh nói tiếp.

“Vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn là Tiến sĩ, cái này đã đủ hấp dẫn rồi. Chị lại còn học nhạc, xong lại là chuyên ngành sáng tác khó nhất nữa.” Anh thắc mắc: “Đây không phải tổ hợp bài tẩy cực mạnh sao? Không có chương trình hẹn hò nào tìm chị à?”

“Có chứ, nhưng chị không hứng thú thôi.”

“Cũng phải.”

Cô thở dài: “Cũng do tính cách của chị nữa. Nhờ người nhà lăng xê một chút, như em nói ấy, đi theo con đường học vấn cao, xây dựng hình tượng trên mạng xã hội, rồi tham gia vài chương trình gì đó, đánh bóng tên tuổi trước, sau đó biết đâu việc sẽ tự tìm đến nườm nượp. Nhưng chị lại không muốn làm thế.”

Có lẽ trong xương tủy cô vẫn luôn tồn tại một chút kiêu ngạo.

Trần Mộ Giang gật đầu: “Em hiểu.”

Anh nói giọng thoải mái: “Thế thì tạm thời không nghĩ nữa, cứ từng bước một thôi.”

“Đúng rồi.”

Xe lăn bánh ra đường lớn, Trần Mộ Giang chợt nghĩ đến điều gì đó, cười hỏi cô có phải là hoa khôi khoa sáng tác không.

Thoạt đầu, Quan Nhất Hòa còn mỉm cười nhếch lên đuôi mắt, nhưng khi mở miệng thì vẻ mặt lại trở nên lạnh nhạt.

Cô lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đẹp thì có tác dụng gì đâu, họ chỉ thật tâm khen ngợi chị khi chị đạt giải thưởng thôi.”

Bạn học của cô ở Hải Âm, hay bạn học bên Đức, đúng là đều gọi cô là hoa khôi của khoa.

Nhưng cô cũng biết, khi nhắc đến cô, ngoài việc nói cô là “cái cô nàng xinh đẹp ngất ngây ở khoa sáng tác” ra thì chẳng còn gì khác.

Cho dù trong một buổi hòa nhạc nào đó, tác phẩm của cô thực sự chứa đựng rất nhiều chi tiết tinh tế, nhận được tràng pháo tay của cả khán phòng, thì rất nhiều đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nam, cũng chỉ cố tình lái sự chú ý vào ngoại hình của cô.

Không phải cô chưa từng phản bác trực diện, nhưng xét về thành tích thực tế, cô chưa từng đạt được giải thưởng lớn nào có trọng lượng trong lĩnh vực sáng tác, nên quả thực cô không đủ tự tin trăm phần trăm để bật lại người ta.

Rất bất lực, nhưng cũng rất thực tế.

Quan Nhất Hòa thở dài, Trần Mộ Giang đưa một tay sang vuốt má cô.

Lúc này điện thoại của cô rung lên, cô liếc mắt nhìn qua, đồng tử bỗng nhiên giãn ra.

“Vãi.”

“Sao thế?”

Quan Nhất Hòa trố mắt: “Chị lọt vào vòng chung kết cuộc thi quốc tế Lyon rồi.”